Chương 159 - Ngươi ở đây!
Sau đó đóng cửa xoay người rời đi.
Ngay trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, cũng không biết có phải trùng hợp hay không, tròng mắt những xác chết kia lại nhìn chằm chằm tình cảnh Triệu Khách rời đi một cách quỷ dị.
Nhìn qua từng căn phòng, Triệu Khách tìm được một căn phòng đông lạnh, bên trong vẫn lưu giữ rất nhiều thi thể, tất cả được đặt trong tủ kính trong suốt.
Điều khiến người ta ngạc nhiên là nơi này bị bỏ hoang đã lâu, nhưng nhiệt độ trong phòng đông lạnh vẫn rất lạnh.
Tủ lạnh ở đây đã hư hại từ lâu rồi, nhưng có thể vì nơi này là sơn động, âm khí khá nặng nề, khiến nhiệt độ vẫn có thể giữ trong hoàn cảnh khá thấp.
Hắn cũng không hiểu nguyên lý cụ thể là gì, dù sao… Hắn chỉ là một đầu bếp.
Triệu Khách mở cuốn sổ trên tường phòng đông lạnh, mặc dù là tiếng Nhật nhưng điều này không thể làm khó Triệu Khách, sư phụ hắn từng dẫn bọn họ ra nước ngoài tìm kiếm mỹ thực mài giũa tài nấu nướng ở khắp nơi, để tiện cho việc giao lưu nên hắn đã tiến hành đào tạo chuyên sâu ba ngôn ngữ là Nhật, Anh, Pháp.
Xem từng tờ một, phía trên là những kết quả thí nghiệm đủ khiến người ta thấy da đầu tê dại.
Phía dưới tin tức còn ký tên nhà nghiên cứu, Tiểu Vũ Kim Thứ Lang, số hiệu bộ đội, 731.
“Ca ca!”
Lúc này Lôi Mẫu đột nhiên mở miệng cắt ngang dòng suy nghĩ của Triệu Khách.
“Sao thế?”
Tuy sự tồn tại của Lôi Mẫu khiến hắn không quá thoải mái, nhưng với năng lực phụ trợ hiện tại của nàng, thật sự để hắn nhận được rất nhiều lợi ích.
“Ngươi có chú ý hay không, hình như những ca ca tỷ tỷ đó… Còn sống.”
Triệu Khách nghe vậy hơi ngạc nhiên, không quay đầu lại mà liếc mắt dùng khóe mắt nhìn về phía những chiếc tủ lạnh kia, chỉ thấy bên trong đó có một cái xác nửa trợn tròn mắt, tuy trong mắt không còn thần thái nhưng không biết đôi mắt đã nhìn chằm chằm vào hắn từ lúc nào.
Triệu Khách cau mày, trong lòng thầm nghĩ: “Là trùng hợp à?”
Nhưng chờ đến lúc Triệu Khách nhìn về phía những xác chết khác, lại phát hiện đôi mắt những xác chết này đều nhìn chằm chằm vào trên người mình.
“Hít…”
Trong giây lát, một luồng khí lạnh theo xoang mũi tràn vào trong phổi khiến cả người Triệu Khách không nhịn được mà rùng mình, trên người nổi da gà dựng đứng.
Thật sự như Lôi Mẫu đã nói, hình như những xác chết này còn “sống”??
“Kẹt…”
Lúc này, Triệu Khách nghe trong hành lang bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng động bén nhọn vù vù, Triệu Khách rất quen thuộc với tiếng động này, bởi vì cánh cửa của mỗi căn phòng ở nơi này được làm bằng sắt, bị bỏ hoang đã lâu cộng thêm không khí ẩm ướt khiến rất nhiều cửa phòng đều bị rỉ sét, một khi mở ra sẽ phát ra tiếng động chói tai.
Triệu Khách đưa tay vỗ da mặt đã chết lặng của mình, dựa vào khe hở cửa phòng, nghiêng mắt quan sát bên ngoài, ánh mắt nhìn xung quanh.
Trong hành lang tối đen không có một cái gì, điều khiến Triệu Khách cảm thấy da đầu tê dại là có một cánh cửa sắt đang mở ra.
Hắn vừa đến nơi này, có thể nói chắc chắn trước khi phát ra tiếng mở cửa này, tất cả cửa phòng trên hành lang vẫn đang đóng.
“Lôi Mẫu!”
Trên trán Triệu Khách lăn xuống một giọt mồ hôi lạnh, cơ bắp cả người trở nên căng cứng, cầm một chuôi Hàng ma phi đao ở trong tay.
“Không, ta không cảm thấy có thứ gì.”
Lôi Mẫu lắc đầu, thật ra nàng cũng không có bất kỳ thị giác gì, chỉ là có thể dựa vào năng lực thính giác của Triệu Khách, cũng điều động một phần nhỏ tinh thần lực của Triệu Khách, đạt đến mức độ không ngừng phát ra sóng siêu âm của con dơi, quét hình tất cả mọi thứ xung quanh.
Trước đó có thể phát hiện đôi mắt của những xác chết này đang động đậy là vì có quá nhiều xác chết, tất cả các ánh mắt đồng thời im hơi lặng tiếng tập trung vào trên người Triệu Khách, đương nhiên Lôi Mẫu sẽ phát hiện ra.
Bây giờ xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả chút tiếng gió cũng không có, Lôi Mẫu quét hình một trận xác nhận không tìm được bất kỳ chỗ nào không đúng.
Sau khi nghe thấy Lôi Mẫu nói vậy, Triệu Khách cũng không dám bình tĩnh lại, hắn biết rõ năng lực của Lôi Mẫu chỉ tương đương với phụ trợ, nếu thật sự ỷ lại hết vào Lôi Mẫu, vậy hắn cũng cách cái chết không xa nữa.
Chờ một lúc xác định bên ngoài thật sự không có bất kỳ tiếng động kỳ lạ gì, Triệu Khách không nhịn được thở sâu dự định nhìn thêm chút nữa, nếu không có vấn đề gì, bây giờ hắn không muốn tiếp tục ở lại đây thêm một khắc nào nữa.
Chỉ thấy Triệu Khách nhẹ nhàng đứng lên, đôi mắt dán vào khe cửa, nhìn vào trong khe cửa, chỉ thấy trong khe cửa cũng có một đôi mắt tương tự đang cách khe cửa nhìn hắn chằm chằm.
Hai đôi mắt đồng thời đối mặt, con mắt trống rỗng khiến Triệu Khách như bị một chậu nước lạnh dội xuống từ trên đầu, máu trong người lập tức đông kết lại.
“Đệt!”
Chỉ ngơ ngác một tích tắc, cơ thể Triệu Khách đột nhiên lùi về phía sau, đồng thời đá một chân vào cửa sắt.
“Ong! Ầm!”
Cánh cửa sắt gỉ sét như đụng phải thứ gì đó, cảm giác rất mềm nhưng lúc này Triệu Khách cũng không quan tâm được nhiều như vậy, nhanh chóng đứng lên chạy ra ngoài.
Rắc rắc rắc…
Một cánh tay khô gầy chậm rãi vươn ra từ trong khe cửa, tiếng xương cốt va chạm vào nhau quanh quẩn trong hành lang, khiến người nghe cảm thấy cả người run rẩy.
“Quỷ?”