Chương 158 - Thái giám (2)
Triệu Khách dùng sức khuấy cây gậy, hy vọng Khâu Binh có thể phát hiện được, túm lấy cây gậy leo ra ngoài.
“Ùng ục ục!”
Chỉ có điều sau khi thời gian trôi qua từng giây từng phút, ánh mắt Triệu Khách lại dần trở nên tối tăm, bơi ra từ dưới nước lại thay đổi cây côn đa dụng về kích cỡ ban đầu, ném vào trong sách tem.
Bên bờ ao, Triệu Khách không đi mà đợi ở đó khoảng năm phút, nhưng vẫn không đợi được Khâu Binh thò lên từ trong nước.
Thấy thế, Triệu Khách không nhịn được thở sâu, lấy ra một bộ quần áo khác từ trong sách tem để thay, đứng lên tiếp tục bước đi.
Triệu Khách không biết rốt cuộc nam nhân này đã trải qua những chuyện gì mới đúc thành ý chí như sắt thép, nhưng điều hắn cần làm bây giờ là phải hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, có lẽ đây là sự báo đáp tốt nhất với Khâu Binh.
“Móa nó, lạnh chết rồi, ngươi xác định là nơi này??”
Trong rừng cây, một đống lửa đang cháy hừng hực, chỉ thấy một đám người đeo balo, co quắp bên cạnh đống lửa.
Nếu Triệu Khách có mặt ở đây nhất định sẽ cảm thấy rất bất ngờ, bởi vì trong đoàn người này có một người không nên xuất hiện nhất, đó là Cẩu Đản bị hắn đâm một dao xuyên tim.
Ngoại trừ hắn ta, còn có mấy người khiến Triệu Khách không thể tưởng tượng được, ví dụ như hai người đưa thư bại lộ trước đó như Vương Đông Lượng và Tôn Thủ Quốc.
Còn có hài tử để lộ thân phận người đưa thư sớm nhất và cha hắn.
Ngoài ra thê tử mà Trương Hải Dương dẫn theo cũng đi bên cạnh Cẩu Đản, tổng cộng là sáu người.
“Lão gia hỏa, ngươi xác định không dẫn sai đường chứ.”
Người nói chuyện là hài tử kia, thời tiết càng ngày càng lạnh, xem ra đã sắp có tuyết rơi, phải biết trời đông bắc có tuyết là giảm nhiệt độ, trong nháy mắt nhiệt độ sẽ giảm xuống đến âm mười mấy độ.
Trừ khi có con tem đặc thù có thể miễn dịch lạnh lẽo, nếu không dù là người đưa thư cũng có thể đang sống sờ sờ lại đông cứng chết ở chỗ này.
“Phú Quý, ta là cha ngươi, sao lại dẫn các ngươi vào con đường chết chứ, Cẩu Đản cho ta bản đồ, tọa độ ở ngay gần đây.”
Chu lão hán nhìn hài tử của mình, vẻ mặt rất phức tạp, lúc nói chuyện còn không ngừng muốn nhấn mạnh thân phận của mình, hy vọng có thể thức tỉnh nhi tử mình.
“Cút! Lão tử không phải con ngươi, còn chiếm tiện nghi của ta nữa, ta làm thịt ngươi.”
Sau khi nghe Chu lão hán nói vậy, Chu Phú Quý lạnh lùng nghiêm mặt, suýt nữa nhảy dựng lên từ trên tảng đá, dáng vẻ bị ép đến tức thở hổn hển.
“Này!”
Lúc này, Cẩu Đản tiến lên chặn giữa hai người, quay sang nhìn Chu lão hán nói: “Chu thúc, ngươi yên tâm, con ngươi chắc chắn sẽ trở về, nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải dẫn chúng ta đi đúng đường, dường như nơi này chỉ có ngươi có thể nhìn hiểu phương hướng trên bản đồ này, ngươi tuyệt đối đừng làm chúng ta thất vọng!”
Cẩu Đản nói xong, vỗ một tay vào vai Chu Phú Quý, không cần nói cũng biết rõ ý uy hiếp.
“Được được được! Ngươi yên tâm, ta tìm tiếp, tìm tiếp.”
Chu lão hán vội vàng gật đầu đồng ý, cầm lấy bản đồ so sánh với phương hương núi rừng ở xung quanh, bắt đầu cẩn thận so sánh đường đi.
“Cẩu Đản, tại sao ngươi muốn dẫn theo cặp phụ tử kỳ lạ này, thêm một người thêm một điểm bưu điện, cần gì chứ.”
Người nói chuyện là Tôn Thủ Quốc, hắn ta không hề nghi ngờ năng lực của Cẩu Đản, nhưng tiểu tử ngu xuẩn bị lộ ngay từ đầu này không có chút tác dụng nào.
“Sao nhìn ta lại không vừa mắt, ngươi cũng xứng!” Chu Phú Quý lạnh lùng đáp trả.
Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Cẩu Đản lạnh lùng nói nhỏ: “Tất cả câm miệng đi, thực lực mấy người chúng ta không cao hơn nhau là bao, không kết đội, đến lúc chết cũng không biết chết như thế nào. Ta nghi ngờ Trần Tứ Hỉ kia là hung thủ sử dụng chú sát giết chết người, tuy chưa từng thấy hắn thi triển tem năng lực nhưng ta đoán tám chín phần mười là hắn, đến lúc đó gặp mặt phải nghĩ cách xử lý hắn trước.”
Cẩu Đản nói xong, quay sang nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, khẽ nói: “Ngươi chắc chắn Trương Hải Dương có thể sống sót ít nhất ba ngày?”
Thê tử Trương Hải Dương nhẹ gật đầu, nói: “Chắc chắn không sai, Hải Dương tốn cả đời để điều tra di chỉ kia, từng tìm được một phần bí mật liên quan đến di chỉ ở Mông Cổ. Nói bên trong cất giấu một viên Thần châu, có năng lực tạo hóa vạn vật. Nhưng chỉ có ngày 18 âm lịch hàng tháng mới có thể mở cơ quan tìm ra bảo châu, Trương Hải Dương biết cách làm, còn ba ngày nữa mới đến 18 âm lịch, trước khi chúng nó mở ra cơ quan, chắc chắn sẽ không động đến Hải Dương.”
“Này, vì sao Trương Hải Dương vẫn luôn tìm nơi này?”
Vương Đông Lượng đứng bên cạnh có chút tò mò mở miệng hỏi.
Thê tử Trương Hải Dương nghe vậy, khuôn mặt không nhịn được hơi đỏ bừng, nghiến răng nói nhỏ: “Hắn… Hắn là một tên thái giám.”
Lúc này ở một chỗ khác, Triệu Khách nhẹ nhàng mở một căn phòng đen kịt.
Mùi hương formalin nồng nặc lập tức tràn tới.
Ánh mắt nhìn lên, chỉ thấy trong căn phòng mờ tối trưng bày đủ loại hình cụ kỳ lạ cổ quái.
Mấy cái xác đang bị ngâm trong cái bình thủy tinh to lớn.
Nhớ đến khu vực này từng thuộc về của Quỷ tử Nhật Bản, Triệu Khách cũng chỉ có thể yên lặng thở dài khi thấy điều này.