Chương 16 - Cạm bẫy (2)
Nhưng bây giờ… Trong lòng Triệu Khách hơi dao động, lòng người vốn đã phức tạp, có lẽ có người tốt bụng nhưng có bao nhiêu người có thể giữ nguyên bản tính như thế? Ít nhất lúc đối mặt với sự sống chết, bản tính giấu sâu trong lòng sẽ bộc lộ hết ra ngoài.
Cũng như hành động đẩy Trần Tĩnh xuống sườn dốc của nữ lãnh đạo trước đó, nhưng bây giờ đối mặt với ánh mắt kiên định chịu chết của Tề Lượng, Triệu Khách không nhịn được thật sự hơi nghi ngờ.
“Đừng đứng ỳ ra đó, đi thôi!”
Thấy Triệu Khách không có phản ứng, Tề Lượng nghiến răng túm lấy cái rìu trên tay Triệu Khách, đẩy Triệu Khách ra nói: “Nhanh đi đi, trước đó ngươi kéo ta một cái, coi như lần này trả lại cho ngươi.”
Triệu Khách cau mày nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của Tề Lượng, hắn lại thay đổi suy nghĩ.
“Số điện thoại của ngươi là bao nhiêu.”
“Cái gì?” Tề Lượng ngạc nhiên.
“Số điện thoại của ngươi là bao nhiêu!”
“Ta…”
Tề Lượng còn chưa nói hết câu đã nghe thấy rừng cây sau lưng phát ra tiếng lắc lư, Triệu Khách thấy thế không đợi Tề Lượng mở miệng, tiến lên một phát bắt được cánh tay Tề Lượng cõng hắn ta lên vai.
“Buông ra, ngươi làm vậy, hai ta đều không thể trốn thoát.”
Thấy thế, vẻ mặt Tề Lượng thay đổi muốn tránh khỏi lưng Triệu Khách, nhưng tay Triệu Khách như một cái kìm sắt, mặc kệ Tề Lượng vùng vẫy thế nào đều không thể tránh khỏi.
“Câm miệng.”
Triệu Khách cõng Tề Lượng, hai người mò mẫm đi về hướng đông, tuy mặt trời vẫn chưa mọc nhưng ít ra không tối như bưng không thể nhìn rõ đường giống trước đó.
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên dừng chân, sau khi ánh mắt đánh giá xung quanh hơi vểnh mũi lên, sau khi ngửi được mùi hương rất nhạt trong không khí, Triệu Khách hơi cau mày, vểnh mũi cẩn thận ngửi.
Trong không khí ướt lạnh, ngoại trừ hương thơm nhàn nhạt này còn xen lẫn một mùi máu tay rất nồng, ánh mắt nhìn lướt qua, ánh mắt Triệu Khách đột nhiên thấy trên bụi cỏ bên cạnh bị rải lên một vòng bột phấn màu trắng, nếu không nhìn kỹ có lẽ sẽ không chú ý đến.
Thả Tề Lượng đang nằm trên lưng xuống, Triệu Khách ngồi xổm xuống sờ soạng phía dưới bụi cỏ, sau khi ngón tay đẩy bụi cỏ ra, trong lòng Triệu Khách giật mình, không nhịn được nhếch khóe môi, hắn biết mình đã đoán đúng.
“Ồ, hình như tên kia không đuổi theo?”
Tề Lượng ngồi bên cạnh cẩn thận nghe ngóng tiếng động xung quanh, từng tiếng gầm gừ và tiếng bước chân nặng nề đã biến mất.
Thấy thế, trong lòng Tề Lượng chấn động, trên khuôn mặt gầy gò hiện ra vẻ vui mừng: “Không đuổi theo?”
Sau khi nghe Tề Lượng nói vậy, trong lòng Triệu Khách cũng cảm thấy hơi nghi ngờ, hai người bọn họ chạy không nhanh, trên người còn có mùi hương, với một con gấu đen có khứu giác thính như báo săn mà nói, dù hai người chạy đến đâu cùng đừng mong thoát khỏi sự đuổi giết của Hùng Nhị.
Nhưng bây giờ lại không nghe thấy tiếng Hùng Nhị đuổi theo, nhìn rừng cây xung quanh, Triệu Khách thầm nghĩ: “Thật sự không đuổi theo?” Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Triệu Khách lập tức bị hắn bỏ qua.
Tuy thị lực của gấu đen không tốt, nhưng có khả năng khứu giác của nó rất nhạy bén còn hơn cả báo săn, Triệu Khách vểnh mũi lên ngửi, một mùi hôi thối rất quen thuộc khiến cơ thể Triệu Khách cứng đờ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang.
Chỉ thấy trong bụi cây có một đôi mắt đỏ hồng đang nhìn chằm chằm vào hắn.
“Gào!”
Da mặt Triệu Khách lập tức cứng đờ, vô thức nhảy ra sau một cái, một móng vuốt sắc bén thò ra từ trong bụi cây trước mặt kèm theo một mùi máu tươi đậm đặc. Trong chốc lát, thậm chí Triệu Khách thấy trên móng vuốt sắc bén kia còn dính một ít thịt băm màu đỏ sậm.
Chỉ nghe bên tai “xoẹt” một tiếng, Triệu Khách lộn trên mặt đất một vòng, lúc cúi đầu nhìn đã thấy quần áo của mình bị xé thành từng dải, trên người nóng bỏng, bốn vết cào bắt đầu chảy máu.
Thấy thế, trong lòng Triệu Khách lạnh lẽo, nếu chậm thêm một bước nữa, có lẽ lần này đã mở lồng ngực của mình ra rồi.
Lại nhìn lên, chỉ thấy Hùng Nhị đi ra từ trong một bụi cây, lông bờm đen bóng, con ngươi đỏ hồng nhìn chằm chằm mình, điều quỷ dị nhất là trên khuôn mặt gấu kia lại nở một nụ cười nhân tính hóa.
“Đệt lão gia ngươi! Ngươi âm hồn bất tán.”
Tề Lượng giơ rìu lên đặt ngang ở trước mặt Triệu Khách, đối xử vô cùng nghiêm túc, đồng thời khẽ thúc giục Triệu Khách: “Ta chặn lại hắn, ngươi nhanh lên, có thể chạy thì chạy, chạy một người được một người.”
“Ngươi cảm thấy ta có thể chạy thắng tên này sao?”
Triệu Khách dùng một tay che ngực bò dậy từ dưới đất, trên khuôn mặt gầy gò hiện ra nụ cười khổ.
“Vậy cũng tốt hơn chờ chết! Không phải ngươi nói cứ tin tưởng ngươi sao? Đây là kết quả khi lão tử tin tưởng ngươi sao!”
Tề Lượng quay đầu hung hăng lườm Triệu Khách, ra hiệu hắn nhanh đi đi.
Nghe thấy tiếng quát của Tề Lượng, ánh mắt Triệu Khách dần trở nên nặng nề, chuôi dao găm đen nặng nề bị Triệu Khách cầm ngược trong lòng bàn tay, ngoài cười nhưng trong không cười lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự là kẻ ba phải.”
“Ngươi!”
Chính mình tốt bụng lại bị Triệu Khách nói thành kẻ ba phải, Tề Lượng nghẹn một hơi ở ngực, tức giận đến mức nói không ra lời, khuôn mặt đỏ bừng.