Chương 164 - Gặp lại Phùng Ba (2)
Triệu Khách nghe vậy, trong lòng không nhịn được tiếc hận, vốn hắn còn muốn nếm thử những cái được là xà linh của Liễu gia sẽ có hương vị gì, bây giờ nhìn lại có lẽ không có để chơi nữa.
Về phần Hoàng thử lang của Hoàng gia, Triệu Khách hoàn toàn không có hứng nổi, nhưng con nhím của Bạch gia… Triệu Khách hơi nhếch môi cười một tiếng, nói thầm: “Thật ra thịt nhím cũng khá ngon.”
“Tứ Hỉ thúc, ngươi đang cười cái gì?”
Phùng Ba ngoảnh lại thấy trên mặt Triệu Khách nở nụ cười là lạ, không biết vì sao cả người lại rùng mình, luôn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
“Ồ, không có gì, chỉ là hơi đói!”
Triệu Khách nhếch môi cười một tiếng, híp mắt dẫn Phùng Ba lặng lẽ ra khỏi phòng.
Mặc dù Phùng Ba không lộ ra quá nhiều tin tức với mình, nhưng vẫn cho Triệu Khách rất nhiều tin tức thông dụng liên quan đến ngũ đại linh gia.
Ví dụ như Linh cô nãi nãi khống chế một Hồ linh, am hiểu nhất là chế phù.
Triệu Khách đã từng nói vòng vo muốn moi ra càng nhiều tin tức hơn, nhưng Phùng Ba rất cảnh giác, một khi liên quan đến bí mật, lập tức ngậm miệng không chịu nói.
Triệu Khách cũng không có cách nào tốt với việc này, lần trước sử dụng Quỷ hoặc là vì tinh thần của Phùng Ba bị trọng thương mới có thể ra tay được, nhưng chẳng mấy chốc đã xuất hiện sự chống cự.
Hiện tại trong tình huống trạng thái tinh thần của Phùng Ba cực kỳ tốt, có lẽ Quỷ hoặc không có chút tác dụng nào.
“Chờ chút!”
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên khựng lại, lôi kéo Phùng Ba trốn trong góc tường, nghiêng mắt nhìn lướt qua bên trong đường hầm.
Chỉ thấy thông đạo phía trước có mấy xác chết quái dị đang đứng ở đó, chặn kín cả đường đi.
“Là hành thi!”
Phùng Ba nhìn những xác chết dáng vẻ quái dị trong đường hầm, khẽ nói với Triệu Khách: “Số lượng nhiều lắm, hai người chúng ta không đánh lại.”
Phùng Ba thật sự đang nói nhảm, chỉ một bộ hành thi vừa rồi đã hành hắn ta nhảy trên tránh dưới, bây giờ nhiều như vậy, thoạt nhìn cũng có ít nhất sáu bảy bộ.
Có lẽ hắn lấy ra toàn bộ át chủ bài vẫn nắm chắc có thể giết ra ngoài, nhưng vấn đề mấu chốt hậu quả sau khi làm vậy là tiêu hao sạch sẽ điểm bưu điện.
Cũng như Phi Mã trong không gian khủng bố trước đó, bị đàn chuột mài mất rất nhiều điểm bưu điện, cuối cùng khiến thực lực giảm mạnh.
Nhưng nếu đổi một con đường có lẽ cũng không dễ tìm, vì lúc Quỷ tử rút lui đã cho nổ gần như tất cả cửa ra vào.
Nếu muốn tiếp tục đi xuống dưới, không biết sẽ chậm trễ bao nhiêu thời gian.
“Ồ!”
Đúng lúc này, ánh mắt Triệu Khách đột nhiên thấy thứ gì đó, không nhịn được ánh mắt sáng lên nở một nụ cười lạnh kỳ quái, khóe miệng Triệu Khách hơi nhếch lên nói: “Có cách rồi!”
“Cách gì?”
Ánh mắt Phùng Ba sáng ngời, dò hỏi Triệu Khách.
“Ồ, hình như trên tóc ngươi có thứ gì đó?” Sau khi Triệu Khách đi đến bên cạnh Phùng Ba, đưa tay gảy tóc hắn ta hai cái.
“Thứ gì??” Không biết Triệu Khách nhìn thấy cái gì, tâm trạng Phùng Ba lập tức căng thẳng.
Nhưng không chờ hắn ta lấy lại tinh thần, chỉ thấy Triệu Khách đá hắn ta ra khỏi trong góc.
“Ta…”
Một đá này khiến Phùng Ba nằm mơ cũng không nghĩ ra, cơ thể nhào về phía trước một cái, ngã gục xuống đất, không chỉ ngã quá mạnh, ngay cả sau gáy cũng nóng rát đau đớn, ít nhất đã bị Triệu Khách kéo mất một túm tóc.
“Ngươi điên rồi!”
Phùng Ba ngoảnh lại hung dữ lườm Triệu Khách, lại phát hiện Triệu Khách khiêng súng đã chạy ra ngoài năm sáu mét, thấy thế vẻ mặt Phùng Ba ngơ ngác, lúc này mới nhớ đến những thứ đồ chơi ở trong đường hầm.
Trong chốc lát Phùng Ba chỉ cảm thấy sau lưng mình lạnh băng, dường như có thứ gì đó đang bò lên lưng mình, cần cổ cứng ngắc ngoảnh lại nhìn.
Từng tròng mắt xanh rì nhìn chằm chằm vào trên người hắn ta trong bóng đêm, bị những ánh mắt này nhìn chằm chằm đến mức cả người run rẩy, thậm chí Triệu Khách còn có thể nghe được từng tiếng nuốt nước bọt.
Phùng Ba: “…”
“Người sống!”
Những hành thi đó phát ra tiếng kêu kỳ quái, sải bước nhào về phía Phùng Ba.
“Trần Tứ Hỉ, tiên sư nhà ngươi!”
Thấy thế, Phùng Ba như một con mèo hoang bị hoảng sợ, trong nháy mắt lộn nhào nhảy dựng lên từ dưới đất, sải bước chạy theo phương hướng của Triệu Khách.
Phùng Ba vừa chạy vừa hùng hổ chửi bới: “Trần Tứ Hỉ, lão già chết bầm nhà ngươi, đừng để ta bắt được ngươi, bắt được ngươi… A??”
Lúc chạy qua một cái ngã rẽ, Phùng Ba đột nhiên ngạc nhiên, chỉ thấy bóng lưng Triệu Khách đứng cách đó không xa, điều khiến hắn ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là, còn có một người đang đứng bên cạnh Triệu Khách.
Nhìn bóng lưng này cũng rất quen mắt, ngay sau đó Phùng Ba vỗ đầu, ngạc nhiên nói thầm trong lòng: “Đó không phải bóng lưng của mình sao?”
Nhưng nghĩ lại cảm thấy không thích hợp, Triệu Khách thì cũng thôi, một “mình” khác ở đâu ra?
Nhưng ngay lúc Phùng Ba đang ngẩn ngơ, một cánh tay đột nhiên thò ra từ căn phòng bên cạnh túm lấy cánh tay Phùng Ba, dùng sức kéo Phùng Ba vào trong căn phòng.
“Ô ô ô!”
Cánh tay to khỏe che miệng Phùng Ba.
“Đừng nói chuyện!” Chỉ thấy Triệu Khách lạnh lùng che miệng Phùng Ba, cẩn thận ẩn nấp trong bóng tối.
“Người sống! Người sống!”