Chương 163 - Gặp lại Phùng Ba
Ánh mắt Phùng Ba càng ngày càng mơ hồ, trong lúc mơ hồ thấy trên mặt Triệu Khách hiện ra một nụ cười quỷ dị, trên tay xuất hiện một con dao găm, đi từng bước một về phía mình.
…
“Chính là chỗ này?”
Cẩu Đản thấy cửa động tối đen như mực trước mặt, trên mặt không nhịn được hơi do dự, nhìn về phía Chu lão hán nói: “Ngươi chắc chắn không sai đường?”
“Không sai, trong tài liệu của Vương Mẫn Tài viết rất rõ ràng, trong lúc vô tình hắn tìm được cửa vào này, bò vào là được, ta nói được thì làm được, các ngươi để nhi tử của ta khôi phục lại trước đã.”
Chu lão hán nói xong đã thấy sắc mặt Chu Phú Quý đứng bên cạnh tối đen, mắng: “Lão tử không phải con ngươi!”
“Đừng nóng vội, không phải còn chưa tiến vào sao, ngươi đi trước dẫn đường, chúng ta đi theo sau, yên tâm, chỉ cần tìm được Trương Hải Dương, chúng ta lập tức thả phụ tử các ngươi đi.”
“Ngươi…”
Vẻ mặt Chu lão hán tối đen, biết rõ đối phương đang coi mình là đá dò đường muốn từ chối, nhưng nhìn nhi tử của mình, cuối cùng vẫn nghiến răng gật đầu nói: “Được, nói lời giữ lời.”
“Yên tâm, ta đã nói chắc chắn sẽ giữ lời!” Cẩu Đản vỗ ngực bảo đảm.
Thấy thế, Chu lão hán khẽ cắn môi, xoay người sải bước đi vào bên trong, Cẩu Đản quay sang nhìn thê tử Trương Hải Dương, nói: “Từ Kiều, ngươi là người thứ hai.”
“Ta!” Từ Kiều ngây người.
“Đúng vậy, chúng ta đã bất chấp nguy hiểm để giúp đỡ ngươi, đương nhiên ngươi phải đi ở phía trước.”
Cẩu Đản tỏ vẻ đương nhiên nhưng sự uy hiếp trong mắt không cần nói cũng biết, thấy thế Từ Kiều chỉ có thể kiên trì đi theo sau lưng Chu lão hán.
Cùng lúc đó ở một chỗ khác, Phùng Ba không biết đã hôn mê bao lâu mới chậm rãi tỉnh lại từ trong lúc ngủ mơ, ánh mắt liếc qua thấy vết thương ở bụng mình đã được khâu lại.
“Đừng nhúc nhích, vừa khâu xong vết thương.”
Không đợi Phùng Ba ngồi thẳng dậy, chỉ nghe giọng Triệu Khách vang lên ở bên cạnh.
Sau khi thấy Triệu Khách, vẻ mặt Phùng Ba trầm xuống, đưa tay muốn sờ vết thương nhưng vừa sờ đã phát hiện không thấy vết thương nữa.
“Sao ngươi lại đến đây?”
Triệu Khách lấy ra ấm nước đưa cho Phùng Ba, để hắn ta uống nước trước.
Sau khi Phùng Ba nhận nước vội uống vào mấy ngụm, lại không có ý trả lời Triệu Khách, Triệu Khách đưa một cái balo nhỏ cho Phùng Ba.
“Lần trước ngươi để quên thứ này ở chỗ ta, cho ngươi.”
Thấy Triệu Khách đưa balo nhỏ tới, Phùng Ba nhận lấy nhìn kỹ, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, thứ ở trong balo là phù chú mà hắn ta chuẩn bị.
Lần trước để quên ở trong tay Triệu Khách, lần này coi như vật về với chủ cũ.
“Tại sao ngươi phải giúp ta?”
“Không có nhiều vì sao như vậy, ta giúp ngươi cũng là muốn nhanh rời khỏi nơi này, ta muốn tìm ra Trương Hải Dương, nếu không trong thôn sẽ gặp rắc rối lớn, ôi, làm không tốt, mùa đông năm nay cũng không thể sống tốt.”
Triệu Khách thở dài lấy ra tẩu thuốc gõ hai cái, đốm lửa lúc sáng lúc tối chiếu lên khuôn mặt đen gầy của Triệu Khách, khiến Phùng Ba không hiểu nổi rốt cuộc hắn đang suy nghĩ điều gì.
“Có nghiêm trọng vậy không?”
Phùng Ba hơi không tin, chỉ là một Trương Hải Dương, sao có thể làm khó đồng hương trong thôn.
“Hiện tại đang khởi xướng an toàn sản xuất, trong thôn chết mấy mạng người, cho dù giấu giếm không báo cũng có thể giấu giếm được bao lâu? Hơn nữa, một đội khảo sát đến từ thủ đô, nói mất liên lạc là mất liên lạc. Bên trên chắc chắn phải đến điều tra, mấy cán bộ trong thôn đều phải gánh trách nhiệm, cộng thêm vụ án mạng do quái vật kia gây ra, có khi năm nay đại đội sẽ bị trừ rất nhiều công điểm, đến lúc ăn tết, có lẽ ngay cả phiếu lương thực cũng không đủ.”
Sau khi nghe Triệu Khách nói xong, vẻ mặt Phùng Ba lúc xanh lúc trắng, thật ra trong lòng hắn ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai, thứ được gọi là quái vật kia chắc chắn có liên quan đến nãi nãi.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Sau khi im lặng một lúc, Phùng Ba mở miệng dò hỏi.
“Ta là ta, Trần Tứ Hỉ, ngươi có thể không tin nhưng ai cũng có bí mật, nói toạc ra sẽ không thú vị.”
Triệu Khách nói xong gõ tẩu thuốc trên tay, đứng lên cẩn thận nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: “Ngươi chờ ở đây đi, ta tìm tiếp xem.”
“Đừng!”
Lúc này, Phùng Ba mở miệng gọi Triệu Khách, sau khi ánh mắt hơi do dự, nói: “Ta và ngươi cùng đi, đám người nãi nãi sẽ không ở phía trên, phải nghĩ cách đi xuống dưới.”
“Đám người?”
Triệu Khách cau mày, nhạy bén chú ý đến ý trong lời nói của Phùng Ba, dường như không chỉ có một mình Linh cô nãi nãi.
Nhận ra mình đã nói lỡ miệng, Phùng Ba dứt khoát không nói dối nữa.
“Đúng, ngoại trừ nãi nãi ta, ta nghĩ có lẽ còn hai người nữa là Bạch gia và Hoàng gia, Bạch gia am hiểu trận thuật, Hoàng gia am hiểu chú thuật, quái vật trước đó trong thôn là một bộ Quỷ bức do Hoàng gia luyện được.”
“Ba nhà, sao ta nghe nói có đến năm nhà?”
Trước kia Triệu Khách nghe nói là ngũ đại linh đông bắc, sao ở đây lại chỉ có ba nhà?”
“Nãi nãi ta nói, hai nhà Liễu gia, Hôi gia đã chặt đứt hương hỏa từ ba mươi mấy năm trước, hiện tại bọn họ giấu linh vật nhà mình đi, căn bản không tìm thấy.” Phùng Ba nhớ lại nói.