Chương 167 - Giúp ta! (2)
Triệu Khách thấy thế đưa tay vồ về phía mặt nạ nữ nhân, muốn xem rốt cuộc nữ nhân này là ai trước khi nữ nhân biến mất.
Nhưng sau khi đưa tay vồ tới, Triệu Khách cảm giác hình như thứ ở trong tay hơi mềm nhũn, bóp mạnh còn cảm giác giống như… Củi.
“Bốp!”
Không đợi Triệu Khách tỉnh táo lại, một cái tát nóng bỏng khiến Triệu Khách lập tức tỉnh lại từ trong ngủ mơ, mở to mắt nhìn đã thấy Linh cô nãi nãi đen mặt đứng ở bên cạnh hắn.
Sắc mặt Phùng Ba đứng bên cạnh cũng không dễ nhìn lắm, muốn nói chuyện nhưng thấy ánh mắt mơ hồ của Triệu Khách, há miệng cũng không thể nói ra cái gì, dứt khoát nghiến răng một cái nhìn sang chỗ khác, không muốn để ý đến dáng vẻ của Triệu Khách nữa.
“Khà khà khà khà, Tứ Hỉ, ta biết ngươi là lão lưu manh, nhưng không ngờ ngươi lại không buông tha cả một lão thái bà hoa tàn ít bướm.”
Triệu Khách nghe tiếng quay sang nhìn, một hán tử hơn 50 tuổi ngồi xổm ở bên cạnh, thấy Triệu Khách lại cười hắc hắc.
Triệu Khách cảm thấy người này khá quen nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu, chỉ có thể chắc chắn người này là thôn dân ở trong thôn.
Nhưng điều khiến Triệu Khách chú ý là một con nhím trắng kích cỡ khoảng quả bóng rổ lại ngồi xổm trên vai hán tử này, trên tay con nhím ôm một quả hạch đào ăn rất ngon miệng, vẻ mặt gian xảo trông như đã thành tinh.
Lại nhìn xung quanh, Triệu Khách thấy Trương Hải Dương cũng ở cách đó không xa, nhưng cũng không phải dáng vẻ không tình nguyện mà hắn đã tưởng tượng, mà đang nằm sấp trên một tảng đá, trên đầu đội đèn mỏ, cẩn thận đánh giá tảng đá xung quanh.
Triệu Khách lại không thấy bóng dáng con hồ ly to mà hắn đã gặp trước đó đâu.
Triệu Khách thử đứng lên nhưng tay chân tê dại một lúc, căn bản không động đậy được, thấy thế lão thái cười lạnh, giọng điệu không âm không dương nói với Triệu Khách: “Trúng Nhuyễn Cân Tán của Hồ linh, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nằm đó đi.”
“Con hồ ly kia?”
Triệu Khách thử hỏi nhưng lại nhận lấy một cái bạt tai đầy ác độc của lão thái, vị Linh cô nãi nãi trước mắt hoàn toàn mất sạch vẻ hiền hòa như trước đó ở trong thôn.
Lão thái nghiêm nghị hỏi Triệu Khách: “Nếu không phải Ba nhi nói ngươi cứu nó, ta đã đánh đầu ngươi thành bột nhão từ lâu rồi, ngươi đến nơi này làm gì? Ai đưa ngươi tới.”
Triệu Khách bị lão thái tát liền hai cái, trong lòng cũng thấy nóng giận, nhưng sau khi im lặng một lát Triệu Khách vẫn mở miệng nói: “Là tên lính bên cạnh đồng chí Trương dẫn ta tới, ta tới đây vì muốn đưa đồng chí Trương về thôn.”
Trương Hải Dương ở bên cạnh nghe vậy không nhịn được ngẩng đầu, nhìn Triệu Khách hỏi: “Khâu Binh! Hắn ở đâu?”
“Chết rồi, chết trong đường ống nước kia.”
Sau khi nghe tin Khâu Binh đã chết, Trương Hải Dương nhẹ gật đầu có vẻ không quá quan tâm, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu những tảng đá xung quanh.
“Ngươi cũng thấy đấy, bây giờ chúng ta để hắn đi, hắn cũng không đi.”
Lão hán đi đến bên cạnh Triệu Khách, vỗ mặt Triệu Khách nói: “Có câu thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào.”
“Cút sang một bên!” Triệu Khách đen mặt mắng.
Lão hán cũng không tức giận mà vui vẻ đứng lên, ngay sau đó nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ, đá một cái vào bụng Triệu Khách.
“Bộp!”
Một chân này đạp xuống, đôi mắt Triệu Khách trợn tròn, cơ thể co quắp thành một đống như tôm tép, thiếu điều ngất đi, trong lòng hiểu rõ một chân này ít nhất đạp gãy một cây xương sườn của mình.
“Phì! Giả vờ cái mẹ gì, ngươi có chết ở đây cũng không ai biết.”
Lão hán nói xong lại nói sang chuyện khác, cười xấu xa nói: “Nhưng ngươi thật sự chết ở đây cũng là phúc khí của ngươi, nơi này là một nơi dưỡng xác cực tốt.”
“Hà lão tam!”
Lão thái đứng bên cạnh lạnh lùng cắt ngang lời nói nhảm của Hà lão tam, ánh mắt nhìn Triệu Khách, sắc mặt ôn hòa hơn nói: “Nể mặt ngươi cứu Ba nhi, ta không so đo với ngươi nhiều như vậy, không phải ngươi muốn dẫn Trương Hải Dương rời đi à, đợi chút nữa ngươi cứ đi theo hắn, chúng ta tìm được đồ rồi, ngươi có thể dẫn hắn đi bất cứ lúc nào, đừng để ta biết ngươi đang giở trò, nếu không... Hừ.”
Lão thái nói xong đứng lên, giục Trương Hải Dương: “Ngươi nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian lắm!”
“Nhanh, sắp xong rồi, Quỷ tử đã cho nổ nơi này, mọi thứ đều bị nổ nát hết.”
Trương Hải Dương ở bên cạnh ghé vào tảng đá kiểm tra hai bên nhiều lần, trên tay còn cầm một cái la bàn, nhìn dáng vẻ và vẻ mặt của hắn ta vô cùng chuyên tâm nhìn chằm chằm đá vụn xung quanh.
Chỉ nghe Trương Hải Dương còn đang lẩm bẩm: “Càn khôn thừa đức, hậu thổ vi táng, kỳ quái, sao phong thủy nơi này lại bị đảo ngược?”
Trương Hải Dương suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên chỉ về phía trước, nói: “Chính là chỗ này, đào ra xem.”
Hà lão tam đi lên trước, bàn tay sờ soạng mặt đất một cái, nắm một vốc bùn đất, trong tay lặp đi lặp lại bấm pháp ấn, khẽ nói: “Lên!”
Chỉ thấy Hà lão tam vừa nói xong, bùn đất trên tay dần hóa thành hạt cát, nhưng lại xuất hiện tình cảnh khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, đống đá vụn trước mặt cũng nhanh chóng hóa thành bùn cát bắt đầu trôi về phía xung quanh.