Chương 166 - Giúp ta!
Nhưng hắn ta cũng đoán được, Triệu Khách giật một túm tóc của hắn ta chắc liên quan đến việc chế tác phục chế thể cho hắn ta.
Triệu Khách không muốn tiếp tục giải thích với Phùng Ba vì không quát nổi nữa, sau khi quát to mấy câu cổ họng gần như sắp bốc khói.
Bây giờ Lôi Mẫu cũng nằm trong trạng thái mù lòa, thính giác bị hao tổn khiến trong khoảng thời gian ngắn nàng căn bản không thể quét hình cảnh vật xung quanh.
Hai người tiếp tục đi xuống dưới, dường như Phùng Ba cũng không quát nổi nữa, nhưng hai người càng đi càng cảm thấy rét run, vách tường xung quanh cũng bắt đầu biến thành tường đất, không còn là tường xi măng như bên trên nữa.
Đợi sau khi rời khỏi thông đạo, phát hiện phía dưới là một hang đá tự nhiên, rất nhiều bộ xương ngã ngổn ngang lộn xộn ở trên mặt đất, trên người còn mặc quân phục của Quỷ tử.
Dường như lúc trươc Quỷ tử đào núi cũng chỉ đào đến chỗ này, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì khiến bọn họ đều chết ở đây.
Hoặc cũng vì do nguyên nhân này, mới khiến trước đó Quỷ tử từ bỏ công sự phòng ngự này.
“Ừm, thơm quá.”
Triệu Khách nhếch mũi lên ngửi, một mùi thơm đặc biệt tràn vào trong xoang mũi của Triệu Khách.
Mùi thơm rất đặc biệt, dường như Triệu Khách đã được ngửi ở đâu nhưng trong chốc lát không nghĩ ra.
Nhưng chờ sau khi Triệu Khách lần theo mùi thơm xoay người lại, đã thấy cách đó không xa có một con hồ ly da màu đỏ đang ngồi xổm trên tảng đá, lạnh băng theo dõi hắn.
“Hồ ly!”
Chưa nói đến tại sao nơi này lại có một con hồ ly, nhưng mùi thơm đặc biệt trên người hồ ly lập tức khiến trong lòng Triệu Khách giật mình.
Hắn nhớ mùi thơm này rồi, lần trước thôn trưởng dẫn hắn đi tìm Linh cô nãi nãi, đã ngửi được mùi thơm này.
“Là nó!”
Triệu Khách cau mày đưa tay ra túm lấy cánh tay Phùng Ba, không đợi Phùng Ba lấy lại tinh thần đã thấy trên tay Triệu Khách xuất hiện thêm một con dao găm đỏ hồng đè vào cổ họng Phùng Ba.
Ánh mắt nhìn chằm chằm còn hồ ly này, lạnh nhạt nói: “Cút ngay, nếu không ta cắt đứt cổ họng hắn trước!”
“Tứ Hỉ thúc! Ngươi làm gì?”
Phùng Ba bị hành động đột ngột của Triệu Khách dọa cho không biết phải làm sao.
Nhưng Triệu Khách không để ý đến hắn ta, lần trước đến chỗ Linh cô nãi nãi, hắn tận mắt thấy con hồ ly này có tốc độ kinh người đến mức nào, Triệu Khách tự hỏi chỉ dựa vào thủ đoạn hiện tại của hắn lại đối đầu trực diện, e rằng không có một cơ hội nhỏ nhoi nào.
Triệu Khách cố gắng để thân thể của mình dựa sát vào trên tường, nhưng sau khi Triệu Khách lùi lại cảnh tượng trước mắt lập tức hoa lên, động đá gì đó, hồ ly gì đó đều biến mất sạch.
Không chỉ thế, thậm chí Phùng Ba bị hắn túm trong tay cũng biến thành một đống hạt cát, trôi đi theo đầu ngón tay của hắn.
Ảo giác? Hay là…
Ngay lúc Triệu Khách đang cảm thấy ngạc nhiên, Hoàng kim đồng trên mắt trái đột nhiên bắn ra một tia sáng, một bóng người mơ hồ đang xuyên qua biển cát trước mắt, nhào về phía hắn.
Bóng dáng này rất mơ hồ cho người ta cảm giác dường như hai người không cùng một thế giới.
“Không tốt!”
Triệu Khách không kịp suy nghĩ nhiều, thân thể nhào về phía trước, Triệu Khách chỉ cảm thấy một luồng gió đánh tới như có thứ gì đó nhảy sượt qua bả vai của mình, nhưng không chờ hắn lấy lại tinh thần, đột nhiên có thứ gì đó đập vào gáy, cơn đau khiến trước mắt Triệu Khách tối sầm lại, lập tức ngất xỉu.
“Giúp ta!”
“Ai!”
Trong bóng tối, Triệu Khách mơ hồ nghe được tiếng cầu cứu biến ảo khôn lường truyền đến bên tai, nhưng hắn vừa quay lại nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh hoàn toàn là một vùng tăm tối không thấy cái gì hết.
“Ngươi là ai?”
Triệu Khách quát to về xung quanh, một tiếng hít thở rất nhỏ đang thổi vào vành tai hắn mang theo một mùi hương rất đặc biệt, không phải mùi hương trên người hồ ly mà là một loại hương thơm khác.
Triệu Khách không có cách nào diễn tả loại thương thơm này, đây như mùi hương kỳ lạ chưa từng được ngửi qua.
Một đôi cánh tay trắng nuột như ngó sen ôm đến từ sau vai Triệu Khách, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Triệu Khách, mỗi một ngón tay như miếng ngọc đẹp được điêu khắc tỉ mỉ.
Bàn tay thon dài tinh tế cũng không để người ta cảm thấy khô gầy, ngược lại rất no đủ đẹp đẽ, đôi tay này như một tác phẩm nghệ thuật.
Đôi tay hoàn mỹ như vậy, Triệu Khách cảm thấy đừng nói là để “bóp sáo”, dù nắm nó ở trong tay thôi cũng cảm thấy xấu hổ, bởi vì vẻ đẹp này không nên xuất hiện trong một thế giới xám xịt đến thế.
Ngón tay lạnh băng vuốt ve làn da dọc theo khuôn mặt hắn, khiến hô hấp của Triệu Khách cũng bắt đầu nhanh hơn.
Mái tóc dài đen bóng chậm rãi tung bay rơi xuống từ trên đỉnh đầu Triệu Khách, mặt nạ được chế từ lụa bạc che đậy gò má trên khuôn mặt kia, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh như một chiếc gương, chiếu rọi bóng dáng của hắn.
Đôi môi hồng hào khẽ mở thở ra một loại mùi thơm đặc biệt, khiến Triệu Khách không nhịn được hít vào một hơi.
“Giúp ta!”
Giọng nữ nhân biến ảo khôn lường nhả ra từ cánh môi đỏ, khiến Triệu Khách không nhịn được hỏi: “Ngươi là ai?”
Nhưng ngay khi giọng điệu cứng rắn của Triệu Khách thoát ra khỏi miệng, bóng dáng nữ nhân trước mắt dần biến mất từng chút một.