Chương 171 - Không phải tay của ta! (2)
“Khụ khụ khục…”
Một đám người Cẩu Đản bò dậy từ dưới đất, ngay trước đó cả ngọn núi rung chuyển một trận, bọn họ bò dọc theo cái động đất kia được một nửa, động đã bắt đầu đổ sụp, nếu không phải chạy nhanh có lẽ đã bị chôn sống ở bên trong rồi.
“Không sao chứ.”
Cẩu Đản quay sang hỏi mấy người khác một câu.
“Không sao.”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của những người còn lại, sự lo lắng trong lòng Cẩu Đản mới hơi thả lỏng, lấy ra một bó đuốc từ trong sách tem, truyền xuống cho người sau lưng.
Bọn họ có tổng cộng sáu người, cho nên số lượng bó đuốc cũng chỉ có sáu cây, phải phát đủ số bó đuốc mới đúng.
Nhưng lúc này lại nghe Vương Đông Lượng hô lên: “Cẩu Đản, còn thiếu một cái, ta còn chưa có?”
“Cái gì??”
Cẩu Đản ngẩn ngơ, ngoảnh lại cẩn thận nhìn sau lưng, hắn ta không có năng lực nhìn trong bóng đêm, nhưng có thể mơ hồ thấy được trong bóng tối có bóng dáng sáu người.
2, 3, 4, 6
“Không sai mà? Sao lại thiếu một bó đuốc?”
Ngay lúc trong lòng Cẩu Đản đang cảm thấy nghi ngờ, đột nhiên đồng tử co rụt lại ngẩng phắt đầu lên, nhìn bóng dáng sáu người trước mắt, một luồng hơi lạnh lập tức lan tràn trong lòng, không sai, có sáu người, nhưng cộng thêm hắn ta nữa là bảy người.
Rõ ràng là đội ngũ sáu người, sao chỉ trong chớp mắt đã có thêm một người.
Không chỉ Cẩu Đản, mấy người Vương Đông Lượng cũng bắt đầu kịp phản ứng lại, không nhịn được hít sâu một hơi, nhưng bọn họ đều không có năng lực nhìn ban đêm, tất cả nhìn bóng đen bên cạnh mình, vô thức lùi lại một bước.
“Châm lửa!”
Cẩu Đản khẽ cắn môi lấy ra bật lửa, bắt đầu châm lửa trên cây đuốc.
Những người còn lại cũng bắt đầu châm lửa trên bó đuốc, theo ánh đuốc cháy lên Cẩu Đản giơ cây đuốc về phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt mỗi người.
“Chu Phú Quý, Vương Đông Lượng, Tôn Thủ Quốc, Chu lão hán, Từ Kiều…”
Cẩu Đản điểm tên từng người trong đội ngũ, bó đuốc lướt qua lại không tìm được người thứ bảy vừa rồi, không nhịn được xoa mắt, hoảng sợ nói: “Nhìn thấy quỷ hả?”
“Có phải nhìn nhầm rồi không?”
Tôn Thủ Quốc đứng bên cạnh cầm bó đuốc nhìn ngó xung quanh, lại không thấy bóng dáng người thứ bảy đâu.
Vương Đông Lượng nghe vậy lại giơ tay lên: “Vậy bó đuốc của ta đâu??” Nói xong hắn ta lại nhìn sang Cẩu Đản, nói: “Có phải ngươi đếm nhầm rồi không?”
Cẩu Đản kiên định bác bỏ câu hỏi như vậy, một sai lầm cấp thấp như thế tuyệt đối không xuất hiện ở trên người hắn ta.
Lúc này, Từ Kiều nhìn quanh một vòng, đột nhiên chỉ về phía bên cạnh Tôn Thủ Quốc nói: “Không phải trên tay ngươi còn có một bó đuốc sao?”
Mọi người nghe vậy quay sang nhìn, quả nhiên, ở eo Tôn Thủ Quốc còn có một bóp đuốc chưa bị châm lửa.
Lần này Tôn Thủ Quốc ngẩn ngơ một lúc, sắc mặt lập tức trắng bệch, chỉ thấy hắn ta chậm rãi giơ một cái tay khác lên, trợn to mắt nói: “Không phải… Đây không phải tay của ta!”
Thấy Tôn Thủ Quốc giơ hai cánh tay lên giữa không trung, những người còn lại không nhịn được nhìn nhau, nhanh chóng tránh xa Tôn Thủ Quốc, Từ Kiều đứng gần Tôn Thủ Quốc nhất, cẩn thận nghiêng người lặng lẽ nhìn ra sau lưng Tôn Thủ Quốc.
Nhưng lúc này nhìn lên chỉ thấy hình như sau lưng Tôn Thủ Quốc có một đám lông mượt mà, không nhìn quá rõ ràng trong bóng đen.
Chờ đến lúc Từ Kiều tiến lên muốn nhìn cho rõ ràng, đã thấy một đôi mắt màu xanh biếc quay lại từ trong bóng tối, trên khuôn mặt hồ ly lại xuất hiện một nụ cười gian xảo, há miệng hung hăng cắn thẳng vào cổ họng Tôn Thủ Quốc.
“A!”
Hàm răng bén nhọn đâm thật sâu vào trong da thịt Tôn Thủ Quốc, dùng sức xé ra, chỉ thấy một miếng thịt lớn bị kéo xuống từ trên cổ Tôn Thủ Quốc.
“Hồ ly!!”
Từ Kiều che miệng lùi ra sau, ngã mạnh xuống dưới đất.
“Ra tay!”
Thấy cổ họng Tôn Thủ Quốc bị xé xuống, Cẩu Đản thay đổi sắc mặt, một con tem hư ảnh nhanh chóng được kích hoạt, hai tay như hai cái xúc tu quật mạnh ra sau lưng Tôn Thủ Quốc.
Nhưng dường như hắn ta đã đánh giá thấp tốc độ của con hồ ly này, con hồ ly này nhanh nhẹn như u linh, bóng dáng lướt qua khe hở giữa xúc tu của Cẩu Đản, liên tục nhảy trên mặt đất mấy lần, bóng dáng di chuyển trái phải, khiến đám người Vương Đông Lượng chỉ có thể thấy được một bóng đen, chỉ chớp mắt hồ ly đã nhảy ra mấy trượng.
Dường như nó đang khoe khoang, cái đuôi to màu đỏ thẫm lắc lư, ánh mắt mang theo chút khiêu khích, chậm rãi nuốt xuống miếng thịt xé xuống từ trên bả vai Tôn Thủ Quốc.
“Khốn kiếp!”
Chu Phú Quý muốn đuổi theo nhưng lúc này Chu lão hán đứng bên cạnh lại một phát túm lấy cánh tay Chu Phú Quý, hô lên: “Không được, các ngươi không phải đối thủ của linh vật.”
Chu lão hán nói xong còn không quên quỳ trên mặt đất, dáng vẻ thành tín nói: “Chư linh phù hộ, chúng ta vô ý mạo phạm, vô ý mạo phạm.”
“Đệt!”
Chu Phú Quý một chân đá văng Chu lão hán, thoạt nhìn một chân này không hề nhẹ chút nào, đạp đến mức sắc mặt Chu lão hán trắng xanh, đau đớn nức nở ngã trên mặt đất.
Nhưng ngay lúc này Chu lão hán vẫn nắm chặt chân Chu Phú Quý, trên khuôn mặt tang thương giản đơn kia đầy nước mắt như đang liều mạng bảo vệ nhi tử của mình, dù thế nào cũng không thể đuổi theo.