Chương 173 - Quan tài
Công dụng đặc thù 2: Bôi lên
Sau khi thạch nhũ trải qua sự loại bỏ của sơn mạch địa khí, vô cùng ôn hòa có thể trực tiếp bôi ngoài da, có thể để nhục thể đạt được sự tẩm bổ cực lớn.
(Chú thích: Sự hấp thu khi bôi lên kém xa luyện đan, cần rất nhiều thạch nhũ mới có thể thấy được hiệu quả.)
Sau khi thấy chú giải ở trên sách tem, ánh mắt Triệu Khách sáng lên, ba mươi năm sinh ra một giọt, trước mặt có nhiều như vậy, không biết phải tích lũy bao lâu mới có thể tích lũy ra được.
“Đồ tốt như vậy, tại sao lúc trước các ngươi không lấy?”
Triệu Khách vừa nói vừa tìm kiếm mấy vật chứa ở trong sách tem, dự định để lại một chút trước.
Trên tấm da hồ ly lấp lóe, dường như lời nói của Triệu Khách khiến tâm trạng của nó chập trùng rất lớn, sau một lúc mới giải thích với Triệu Khách: “Nó vô dụng với linh vật của chúng ta.”
Thì ra mục đích cuối cùng của những linh vật tu đạo chúng nó là thoát ra khỏi thể xác, thể xác càng tốt, đến cuối cùng lại thành trói buộc.
Về phần luyện đan, đến trình độ của bọn họ, luyện đan cũng chưa chắc có hiệu quả.
“Tõm!”
Lúc này Triệu Khách đã lột sạch quần áo nhảy vào bên trong, loại thạch nhũ này trông như nước, trên thực tế thật sự chạm vào mới phát hiện những thạch nhũ này như là nhựa cây, rất dính, rất sền sệt.
Cảm giác hơi giống với nhựa cây lô hội, nhưng sền sệt hơn nhựa cây lô hội một chút.
Triệu Khách vừa ngâm vừa không quên dặn dò: “Nếu nơi này là một chỗ thăng tiên, sao ngươi lại thảm như vậy?”
Trên đường đến, tấm da hồ ly đã giải thích sơ qua điểm huyền diệu của chỗ này với Triệu Khách, đây là một nơi dưỡng xác thiên nhiên, hội tụ long mạch một phương, Mãn tộc coi nơi đây là thánh địa, nổi tiếng là long mạch Đại Thanh, dĩ nhiên không đơn giản như đã nói.
Chỉ có điều, nhìn kết cục linh hồn bị phong ấn trong tấm da của tấm da hồ ly, Triệu Khách đã cảm thấy thăng tiên không hề đơn giản như vậy.
Tấm da hồ ly im lặng một lúc dường như không muốn trả lời vấn đề này của Triệu Khách, nhưng không chống đỡ được sự hỏi thăm liên tục của Triệu Khách, cuối cùng dường như đã dùng hết sức lực, miễn cưỡng mở miệng nói: “Thăng tiên rất ghê gớm, nhưng chúng ta chỉ là tế phẩm thăng tiên!”
“Tế phẩm?”
Chỉ thấy tấm da hồ ly chậm rãi mở ra, để lộ ra hình vẽ lạc ấn và chữ viết ở bên trong, giải thích với Triệu Khách: “Ngươi biết nuôi cổ không? Một cái mẫu cổ cần cổ trùng chất lượng khá tốt làm chất dinh dưỡng, vì vậy người Miêu sẽ nuôi nhốt mấy loại cổ, cũng không phải vì giết người, mà làm đồ ăn cho mẫu cổ. Chúng ta tương đương với cổ bị nuôi nhốt, điều khác biệt duy nhất là tế phẩm cần linh tính rất cao, vì vậy mới lựa chọn chúng ta.”
Thì ra cái gọi là ngũ đại linh vật đông bắc, vốn chỉ là linh vật bị đám Tát Mãn nuôi nhốt, mục đích cuối cùng khi nuôi nhốt linh vật là sau khi chết đi sẽ bị Tát Mãn coi là tế phẩm.
Chỉ là sau này Tát Mãn giáo sa sút, trải qua mấy lần nội loạn, rất nhiều linh vật đã trốn ra, những linh vật này thoát khỏi sự khống chế của Tát Mãn nhưng đã học được năng lực của Tát Mãn, cuối cùng phát triển thành ngũ đại linh gia đông bắc.
Nhưng dù vậy, ngũ đại linh vẫn thuộc về Tát Mãn, cũng giống như mối quan hệ với Mao Sơn tông, có cùng nguồn gốc nhưng lại tách ra tự lập môn hộ.
Trong bức tranh trước mặt, những đồ án in xuống tấm da hồ ly này là năm linh vật Hồ, Hoàng, Liễu, Bạch, Hôi bị coi là tế phẩm vào thời kỳ sớm nhất.
Chỉ có điều bạch hồ này là người giảo hoạt nhất trong số đó, vào lúc mấu chốt phát hiện điều không thích hợp, tàn nhẫn để lại cốt nhục của mình, chỉ dùng da lông bọc lấy linh hồn chạy ra ngoài.
Sau này nhà tử tôn đã tìm được bộ lông của nó, giấu nó ở trong bức tượng bùn, qua nhiều năm như vậy bức tượng bùn đã biến thành một món bảo vật gia truyền, được Linh cô nãi nãi cung phụng ở trên tường.
Nếu không phải trong lúc vô tình Triệu Khách làm đổ thần hạp, không biết nó còn bị nhốt ở bên trong bao lâu.
“Nói vậy, bây giờ ngươi bị phong ấn trong bộ lông này, linh hồn không thoát ra được nên muốn tìm lại nhục thân của mình.”
“Không đúng hoàn toàn!”
Bạch hồ muốn tìm lại thân thể không phải vì để linh hồn của mình thoát khỏi da thú, quan trọng hơn là muốn lấy lại nội đan trong máu thịt của mình.
Nếu không lấy lại nội đan, một đời tu hành này sẽ trở nên uống phí, kết cục cuối cùng là hồn phi phách tán, còn không có tư cách tiến vào luân hồi.
Triệu Khách nằm trong thạch nhũ, lại hỏi thăm vì sao trước đó hắn nhìn thấy một mảnh sa mạc khó hiểu, cuối cùng lại bị đánh ngất.
Liên quan đến điều này, bạch hồ trả lời rất mơ hồ, vì thời đại thay đổi nên năng lực của ngũ đại linh đó cũng xuất hiện thay đổi, nhưng bạch hồ suy đoán là con nhím kia giở trò.
Sau khi ngâm trong thạch nhũ một lúc lâu, Triệu Khách đột nhiên cảm thấy cả người vừa ngứa vừa đau xót, dường như có rất nhiều kiến bò trên xương cốt cả người, khiến Triệu Khách không nhịn được rụt người lại, đứng bật dậy từ trong thạch nhũ.