Chương 174 - Quan tài (2)
Nhưng cảm giác đau ngứa này đến nhanh đi cũng nhanh, đợi sau khi cảm giác đau ngứa này biến mất, Triệu Khách cảm thấy cả người tê dại khiến hắn không nhịn được lớn tiếng rên rỉ, ngay cả ngón chân cũng xòe ra.
Chậm rãi đứng lên từ trong thạch nhũ, Triệu Khách duỗi người cảm thấy trên dưới cả người ấm áp, dường như chưa bao giờ thoải mái như thế.
Thân thể vô cùng nhẹ nhàng, dường như đã loại bỏ tất cả sự vướng víu trên người, Triệu Khách cúi đầu dùng thị giác Hoàng kim đồng để nhìn.
Triệu Khách chỉ có thể thấy dường như sinh mệnh và khí tức của mình gấp mấy lần người thường, Triệu Khách cũng có thể tự cảm nhận được loại sinh mệnh lực mênh mông kia.
Ngón tay vuốt ve làn da của mình, cảm giác rất mềm nhẵn, không biết tốt hơn làn da trước đó của hắn bao nhiêu lần.
Đáng tiếc, bây giờ thân thể của hắn là Trần Tứ Hỉ đã cao tuổi, cũng không phải vẻ ngoài thật sự của hắn, nếu không Triệu Khách thật sự muốn xem thử lúc này thân thể của mình sẽ biến hóa như thế nào.
Thay đổi quần áo, Triệu Khách nhét tấm da hồ ly vào trong ngực, Triệu Khách quay lại nhìn những thạch nhũ đó, phát hiện vốn thạch nhũ trong veo như nước, lúc này nhìn lại rất đục ngầu, cảm giác hơi giống với nước tắm đã kỳ cọ mấy tuần trong phòng tắm.
Triệu Khách thử chuyển hóa vào trong sách tem, phát hiện hình như thạch nhũ vẫn còn tác dụng, chỉ có điều ghi chú bên cạnh xuất hiện thay đổi.
Tem tài liệu (hiếm có): Thạch nhũ âm tinh bị ô nhiễm
Công dụng đặc thù 1: Luyện đan
Hấp thu linh khí, trải qua sự tẩm bổ sơn mạch địa khí của Trường Bạch sơn, hội tụ thành thạch nhũ, ba mươi năm một giọt có thể luyện thành đan dược, nâng cao tinh thần lực.
(Chú thích: Bởi vì đã bị ô nhiễm, hiệu quả của Thạch nhũ âm tinh sẽ giảm đi rất nhiều.)
Trong sách tem, những Thạch nhũ âm tinh bị ô nhiễm chỉ có một một mục công dụng là luyện đan, không có tác dụng bôi lên.
Hơn nữa phía dưới có một hàng ghi chú màu đỏ, nhắc nhở rõ ràng hiệu quả đã bị giảm đi.
Tuy nhiên không nói cụ thể còn có bao nhiêu công dụng, nhưng Triệu Khách nghĩ đến có thể còn ba bốn phần mười đã không tệ rồi.
“Đồ tốt!”
Thấy thế, Triệu Khách híp mắt lại, tìm một nồi dùng để nấu canh thật lớn ở trong sách tem, thật sự rót tràn đầy mới bằng lòng thu vào sách tem.
Tuy đã giảm đi nhiều nhưng chỉ dựa vào một mục có thể nâng cao tinh thần lực này, Triệu Khách cảm thấy đặt ở Quỷ thị vẫn có người muốn mua.
Không vì gì khác, chỉ dựa vào việc nâng cao tinh thần lực không phụ thuộc vào con tem, mà hoàn toàn thuộc về năng lực của mình, chỉ dựa vào điều này chẳng lẽ còn chưa đủ khiến người ta rung động?
Nhìn những thạch nhũ còn lại trong ao, trong lòng Triệu Khách không nhịn được hơi tiếc hận, đáng tiếc hắn không mang theo một vài vật chứa lớn hơn, nếu không nhất định có thể mang hết đi.
Nhưng trong lòng Triệu Khách lại đang nghĩ đến một chuyện khác, nếu công sự phòng ngự này thật sự tồn tại, vậy trong hiện thực có loại thạch nhũ này không.
Thậm chí, nếu là như vậy, lần sau hắn vào không gian khủng bố có nên nghĩ cách chạy đến nơi này, tiếp tục lấy thạch nhũ hay không?
Đương nhiên, Triệu Khách cũng chỉ nghĩ một chút mà thôi, không nói đến liệu mình có thể tìm được công sự phòng ngự này ở trong hiện thực hay không, nếu thật sự tìm ra, bên trong cũng có một đống hành thi, chỉ dựa vào một mình hắn, Triệu Khách nghĩ thôi cũng cảm thấy đau đầu.
Chứ đừng nói đến có thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến ở trong không gian khủng bố hay không cũng là hai chuyện khác nhau, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến liệu hắn còn có bao nhiêu điểm bưu điện, có đủ để hắn xông vào nơi này không.
Bỏ qua những suy nghĩ không thực tế trong đầu, Triệu Khách tìm kiếm dọc theo con đường nhỏ ở một bên khác trong động đá.
Dựa theo cách nói của bạch hồ, nơi này là thánh địa Tát Mãn giáo, đồng thời cũng là mộ địa Tát Mãn giáo, Triệu Khách chưa đi bao lâu đã liên tục thấy một vài quan tài.
Triệu Khách cẩn thận quan sát chất liệu của quan tài, phát hiện những quan tài này đều làm bằng gỗ sưa, bên ngoài còn bôi một lớp sơn đồng thật dày. Nhìn những hình chạm khắc trên quan tài, Triệu Khách suy đoán ít nhất những thứ đồ chơi này đã từ đời Minh, bởi vì có mấy quan tài mang đặc điểm thời nhà Thanh được đặt ở một bên. So sánh phong cách hoàn toàn khác biệt của hai bên cũng có thể nhận ra đặc trưng thời đại.
Triệu Khách cẩn thận áp sát mặt lên quan tài, nghe ngóng tiếng động bên trong, nói thầm: “Chỉ mong những lão quái vật này đừng nhảy ra, nếu không, có lẽ đám tôm tép nhỏ bé bọn họ còn không đủ cho đối phương nhét kẽ răng.”
Những xác bên trên chỉ bị Quỷ tử ném ở nơi này hơn ba mươi năm mà thôi, những quan tài này phải có lịch sử ba bốn trăm năm.
Triệu Khách cẩn thận đánh giá xung quanh, đợi khi đi đến một ngã tư, Triệu Khách đột nhiên ngơ ngác ngoảnh lại nhìn, trong lòng căng thẳng.
Một cái quan tài lại trong trạng thái nửa mở, thấy thế Triệu Khách hít sâu một hơi, cẩn thận nhìn lướt qua quan tài.
Lại mơ hồ thấy được một cái chân trong quan tài đen sì.
“Hít!”