Chương 177 - Ta là ai?
Ngay trong nháy mắt lòng đề phòng của hắn ta giảm xuống, Triệu Khách không chút do dự bắn một phát súng khiến Hà lão tam có nằm mơ cũng không nghĩ ra trong quan tài lại có một người.
Không thấy con nhím này, trong lòng Triệu Khách thấy hơi tiếc nuối, dù sao trong tay chỉ cầm một khẩu súng săn kiểu cũ, uy lực chỉ có từng đó, bắn hươu bào ngốc còn tốn sức, chứ đừng nói đến đánh một con nhím thành tinh.
Nhìn Hà lão tam ngã trên mặt đất đau khổ kêu rên, Triệu Khách cúi đầu sờ cây xương sườn bị Hà lão tam đạp gãy, ánh mắt trở nên hung ác nham hiểm.
Thu lại khẩu súng săn đang cầm trong tay, Triệu Khách đi lên trước, đè lên người Hà lão tam, lấy ra con dao cùn dùng để chặt xương ở trong sách tem.
“Không… Không muốn… Cứu mạng… Cứu…”
Phanh! Xoẹt!
Chỉ thấy đôi chân Hà lão tam run rẩy, trong lồng ngực nghẹn lại không thể kêu ra.
Phanh! Phanh! Xoẹt!
Tiếng chặt thịt liên tiếp vang lên từng tiếng một, mỗi một dao chặt xuống, hai chân Hà lão tam run rẩy dữ dội, dường như còn đang vùng vẫy giãy chết một lần cuối cùng.
Từng tiếng chặt thịt nhanh chóng dừng lại, nhìn lồng ngực Hà lão tam đã bị mở ra, sau khi Triệu Khách lấy ra nước rửa sạch tay, mới kéo xác Hà lão tam vào trong sách tem.
Ánh mắt lại đánh giá xung quanh, hàng lông mày cau lại, sau khi xác định không thấy con nhím đáng chết kia, hắn bình tĩnh thu lại chuôi Hàng ma phi đao giấu ở trong ống tay áo, thầm nghĩ: “Đáng tiếc, lại thả con nhím kia chạy mất.”
Triệu Khách lè lưỡi liếm đôi môi mình, không nhịn được thấy tiếc nuối.
Sau khi sắp xếp xong, Triệu Khách dựa theo sự chỉ dẫn của bạch hồ đi về một phía khác, ngã tư này vắng vẻ, ngoại trừ mấy bộ quan tài được trưng bày thì trên mặt đất chỉ có một vũng máu.
“Chi chi chi…”
Nhưng cẩn thận nghe có thể nghe được một tràng tiếng gặm cắn trầm thấp như tiếng con chuột đang mài răng, một bóng dáng màu trắng nằm trong khe hở giữa hai cái quan tài, ra sức gặm cắn vách quan tài trước mặt.
Không lâu sau, ở chỗ đó đã bị gặm ra một lỗ thủng không lớn không nhỏ, quan tài đen sì tràn ra một luồng khí bẩn đục ngầu.
Cẩn thận nhìn vào bên trong sẽ thấy một đôi mắt như hạt châu đang nhìn chằm chằm vào ngươi.
Càng đi xuống, Triệu Khách càng cảm thấy không khí nơi này rất trơn ướt, cũng may hắn có Hoàng kim đồng có thể nhìn ban đêm, cộng thêm Lôi Mẫu phụ trợ, đi đường khá suôn sẻ.
Nếu không, dù có cầm bó đuốc, cũng rất khó đi lại ở nơi thế này.
Tùy động đá từng được tạo hình, có thềm đá, có mương nước dẫn nước, nhưng bây giờ những thềm đá này đã sớm thay đổi dáng vẻ, giẫm chân lên trên chỉ có thể đặt được nửa bàn chân, hơn nữa tảng đá đặc biệt trơn trượt, khiến lúc Triệu Khách đi lại cũng không nhịn được cẩn thận hơn gấp bội.
Nếu không chỉ sảy chân một cái, rất có thể sẽ khiến hắn trực tiếp ngã xuống vực sâu không thấy đáy.
Đi không được bao xa, Triệu Khách mơ hồ nghe được tiếng dòng nước va đập, dường như có một mạch nước ngầm.
“Một nơi tốt, thật sự là một nơi tốt, càn khôn tạo thế, ly đoái sinh kim, thật sự là điêu luyện sắc sảo, điêu luyện sắc sảo!”
Triệu Khách dừng bước đã nghe đằng xa vang lên từng tiếng cảm thán, nghe giọng đã biết đây là giọng của Trương Hải Dương.
Thấy thế hắn cau mày, nhanh chóng áp sát vào trong vách tường, cùng lúc đó cầm khẩu súng săn cướp được từ trong tay Phùng Ba ở trong sách tem, cẩn thận tìm kiếm theo nơi phát ra tiếng nói.
“Phun phun phun… Tốt, tốt, Thanh Long thượng thừa, Huyền Vũ tầm thường, nếu sau khi chết được chôn ở chỗ này, cũng không uổng phí đời này…”
Chỉ thấy Trương Hải Dương cầm một cái la bàn ở trong tay, nhìn bố cục phong thủy ở xung quanh, vẻ mặt gần như là cuồng nhiệt.
Thật ra bản thân Trương Hải Dương xuất thân không tầm thường, năm đó ông ngoại hắn ta là đạo tặc trộm mộ nổi tiếng một phương, tục truyền lúc trước ông ngoại hắn ta đã trộm từ mộ Từ Hi đến Tôn Điện Anh một lượt.
Trương Hải Dương có thể trở thành tiến sĩ khảo cổ học, cũng nhờ có ông ngoại hắn ta truyền dạy những thứ kia từ khi hắn ta còn nhỏ, bố cục phong thủy, tầm long định huyệt cũng là thứ mà Trương Hải Dương am hiểu.
Nhưng những thân phận này đều bị hai học vị tiến sĩ của hắn ta che giấu, nếu không bây giờ đã bị kéo ra ngoài công khai xử tội rồi.
“Soạt…”
Trương Hải Dương đang nhìn phong thủy xung quanh, chân trượt đi suýt té xuống, cũng may Phùng Ba đứng bên cạnh lanh tay lẹ mắt nắm cổ áo Trương Hải Dương, kéo người này về.
“Cẩn thận một chút, nếu ngã xuống từ nơi này, ngươi thật sự được như ý nguyện.”
Bên cạnh là Linh cô nãi nãi không âm không dương và con hồ ly to màu đỏ không biết chạy về từ lúc nào, trên miệng ngậm một miếng thịt xé xuống từ cổ Tôn Thủ Quốc, thỉnh thoảng để lão thái xé xuống một chút, đút cho nó.
“Hắc hắc, ta còn chưa sống đủ đâu, chờ sau này già lại nói.”
Trương Hải Dương cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào la bàn, nghiên cứu hơn nửa đời người, hắn ta chưa từng thấy phong thủy tốt như vậy, nói một câu động thiên phúc địa cũng không quá đáng.
Lúc này, Phùng Ba ngoảnh lại nhìn quanh, kỳ quái nói: “Kỳ quái, sao đến bây giờ Tam gia còn chưa trở về.”