Chương 178 - Ta là ai? (2)
“Hừ, tám phần mười là coi trọng cô nương kia có dáng vẻ xinh đẹp, chơi nhiều hơn thôi, chả ra sao.”
Trương Hải Dương đứng bên cạnh nghe vậy không những không giận, ngược lại vui vẻ gật đầu: “Chơi đi, chơi đi, dù sao tiểu tiện nhân này vốn là đồ chơi của ta và con nuôi.”
Trước kia Trương Hải Dương cũng vì một tai nạn mà đánh mất năng lực nam nhân, về phần Từ Kiều, một phần vì che giấu bản thân, thứ hai là thỏa mãn ham muốn biến thái của mình.
Cho nên, Từ Kiều cũng tốt, Trương Vĩ Vĩ cũng được, một khi hắn ta lấy được Tạo Hóa Châu, những người này chết thì cứ chết đi, vừa lúc hắn ta bớt được rất nhiều rắc rối.
“Đi thôi, đừng chờ Hà lão tam nữa, chúng ta đã tiến vào một lúc lâu, nhất định phải canh đúng thời điểm mở cơ quan ra, nếu không lại toi công bận rộn một trận.”
Dường như Tam Linh cô nãi nãi không muốn tiếp tục bàn bạc những chủ đề không thích hợp với thiếu nhi này, mở miệng giục Trương Hải Dương để hắn ta tiếp tục đi trước dẫn đường.
Ba người cẩn thận đi xuống theo thềm đá, hoàn toàn không chú ý đến trên đỉnh đầu bọn họ không xa, Triệu Khách đang nằm rạp xuống sau một tảng thạch bích, lạnh nhạt nhìn chằm chằm ba người.
Triệu Khách thu lại khẩu súng dài đang cầm trên tay, hắn không lựa chọn ra tay vì khoảng giữa hai bên quá xa, súng săn bắn ra hạt sắt, chờ đến khi bắn tới sẽ phân tán, lực lượng cũng không có bao nhiêu.
Ngược lại Bạo liệt phi đao là lựa chọn tốt nhưng cự ly quá xa, đa thoát khỏi cự ly của Phi đao thuật, cho dù cứng rắn đánh qua đó, đoán chắc hiệu quả cũng không tốt lắm.
Một khi một phát không trúng, tiếp theo thứ hắn phải nghênh đón là sự điên cuồng đuổi giết của lão thái và con hồ ly thối kia, nếu đối đầu chính diện, Triệu Khách cũng không nắm chắc có thể thành công.
Sau khi ba người rời đi, Triệu Khách cẩn thận đi theo phía sau, đi xuống dọc theo thềm đá, có lẽ đi khoảng hai ba trăm mét, Triệu Khách thấy một mạch nước ngầm chảy qua từ khe đá.
Nước sông tạo thành sông ngầm ở dưới hang động, tuy Triệu Khách không hiểu phong thủy nhưng thị giác Hoàng kim đồng có thể nhận ra sự bất phàm của nơi đây, cẩn thận nhìn lại, Triệu Khách phát hiện dưới nước sông có mấy chiếc quan tài đá.
Hiển nhiên hình như phía trước còn chôn một số cổ nhân, chỉ có điều không biết là quan tài ở triều đại nào, bởi vì quan tài đá đã bị nước sông cọ rửa trơn nhẵn sáng ngời, nếu không phải ở bên cạnh còn giữ lại một số góc cạnh.
Có lẽ không ai nhận ra đó là mấy bộ quan tài.
“A!!”
Đột nhiên một tiếng hét thảm vang lên ở phía trước không xa, Triệu Khách nghe hình như đây là giọng Phùng Ba, lúc này sải bước chạy về phía bên kia.
Chỉ là lần này Triệu Khách chưa đi được mấy bước đột nhiên chân giẫm hụt, chỉ nghe mạch nước ngầm sau lưng bắt đầu vang lên từng tiếng ùng ục ùng ục to lớn, cứ như con sông này bị nấu sôi trào.
Một tia ánh sáng màu xanh lục phát sáng ở trên vách đá xung quanh, lúc mới đầu trông ánh sáng rất yếu ớt, nhưng chỉ trong chớp mắt đã càng ngày càng sáng.
“Xảy ra chuyện gì?”
Triệu Khách hỏi bạch hồ, nhìn ánh sáng hiện ra trên vách đá xung quanh, Triệu Khách có một dự cảm rất xấu.
“Không biết, vốn nơi này đã không giống với thời đại của ta, sao ta biết được nó đã biến thành dáng vẻ gì?”
Thời gian đã trôi qua mấy trăm năm, trong lúc vô tình thời gian đã thay đổi tất cả, hiển nhiên bạch hồ cũng không dự đoán được tình huống này.
“Chạy nhanh, không thích hợp!”
Bạch hồ nhìn nơi được ánh sáng xanh xung quanh chiếu vào, sau khi thấy lại bắt đầu sinh ra từng bóng người quỷ dị, không nhịn được hét to với Triệu Khách.
Thật ra không cần nó quát lên, bóng dáng Triệu Khách đã chạy ra ngoài mấy trượng.
“Vèo!”
Nhưng lúc này đây, Triệu Khách vừa chạy đi, sau đó đã có một bóng người lao ra từ khe hở chạy sát đằng sau.
“Hành thi?”
Nhìn bóng đen lao ra từ khe hở, Triệu Khách thay đổi sắc mặt, vô thức đưa tay bắn phi đao trên tay ra.
Nhưng không đợi Triệu Khách ra tay đã nghe thấy người kia hô lên một câu: “Đừng ra tay, là ta!”
Triệu Khách cẩn thận nhìn lên, không nhịn được nghi ngờ nói: “Là ngươi!”
Người xuất hiện khiến Triệu Khách có nằm mơ cũng không nghĩ ra, lại là Khâu Binh đã chết trong đường ống nước.
“Đừng nói vội, đi nhanh lên.”
Khâu Binh một tay túm lấy cánh tay Triệu Khách, hai người chạy nhanh về phía trước nhưng tốc độ lan tràn của tia sáng xanh hơn xa dự đoán của hai người.
“Nơi này!”
Lúc này, cơ thể Khâu Binh đột nhiên xoay chuyển, một tay nắm tay Triệu Khách, chỉ một quan tài đá nửa mở khảm vào trên vách đá.
Quan tài dựng đứng như được khảm vào bên trong, vừa khớp với vách đá xung quanh, nắp quan tài bị mở ra một khe hở, nhưng có thể nhận thấy bên trong trống không.
Không đợi Triệu Khách do dự, Khâu Binh lôi kéo Triệu Khách nhảy vào trong quan tài, hai tay chộp vào nắp quan tài, trên tay hắn ta kéo căng gân xanh, kéo mạnh một phát.
“Ong… Cạch!”
Thấy nắp quan tài dần đóng lại, Triệu Khách cau mày đột nhiên đưa tay ra túm lấy mép nắp quan tài, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khâu Binh.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Khâu Binh đã chết tuyệt đối không thể sống sót, cho dù sống sót, hắn ta cũng không thể xuất hiện ở chỗ này.
“Ta!”