Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 185 - Quanh co (2)

Chương 185 - Quanh co (2)


Một kích hoàn toàn không thể trốn thoát trong nháy mắt xuyên qua đầu Triệu Khách, chỉ thấy cũng không có tình cảnh dịch não bắn ra trong dự đoán, chỉ thấy bóng dáng Triệu Khách nhanh chóng bắt đầu mơ hồ, lúc xuất hiện lại đã ở sau lưng xác nữ.
“Hừ!”
Chỉ thấy hai mắt Triệu Khách đỏ bừng, hai tay như kéo lấy thứ gì đó, gân xanh trên hai tay kéo căng, dùng sức kéo một phát chỉ thấy từng sợi tơ đỏ như máu trong không khí, là máu tươi ngưng tụ thành tơ đao, nhanh chóng bị Triệu Khách kéo đi.
Đường cong lít nha lít nhít như một tấm lưới lớn kỳ lạ, sau khi bị Triệu Khách kéo về, dùng đủ loại góc độ quấn quanh trên người xác nữ.
Những sợi tơ này quấn từ trên xuống dưới, nhìn kỹ không khó phát hiện, mặc dù một đầu sợi tơ nằm trên tay Triệu Khách nhưng lại dựa vào phi đao cắm vào trên vách đá xung quanh, hình thành một cái dây kéo, để Triệu Khách có thể mượn lực.
Theo tơ đao kéo căng, tay chân xác nữ bị kéo thành một chữ đại, bộ ngực đầy đạn kia bị tơ đao đè ép đến biến hình, nhưng dù là như vậy cũng không thể làm xác nữ bị thương một sợi lông nào.
Ong ong…
Thân thể xác nữ bị Triệu Khách trói buộc lại, vẻ mặt mờ mịt ngẩng đầu lên, dường như cũng không cảm thấy có hứng thú với thủ đoạn nham hiểm này, cánh tay kéo một phát, sợi tơ xung quanh lập tức phát ra từng tiếng căng cứng vù vù.
Ngón tay Triệu Khách xiết chặt, máu tươi bắn tung tóe ra từ hổ khấu, dòng máu nhỏ giọt trên mặt đất dọc theo tơ đao.
“Đây là cơ hội mà ngươi nói?”
Vốn bạch hồ ở trong ngực còn có chút hy vọng, nhưng sau khi thấy cảnh này lập tức lại tuyệt vọng, làm vậy căn bản không thể gây tổn thương cho xác nữ, thậm chí Triệu Khách làm vậy còn không di chuyển được, chứ đừng nói là đánh trả.
Chỉ thấy Triệu Khách híp hai mắt lại, cây súng săn cổ xưa bị Triệu Khách cầm trên tay, họng súng nhắm thẳng vào đầu xác nữ.
“Thứ này vô dụng!”
Thấy Triệu Khách lấy súng săn ra, bạch hồ lập tức cảm thấy rất thất vọng, đột nhiên có suy nghĩ có phải mình đã tìm nhầm người rồi không, dùng thứ không hề có lực sát thương này để đối phó xác nữ, hoàn toàn phí công.
Nhưng hai mắt Triệu Khách dần híp thành một đường thẳng tắp, đôi mắt sáng lên, súng săn trên tay đột nhiên đổi phương hướng, nhắm thẳng vào cạnh chân mình.
“Cơ hội đây! Ầm!”
Họng súng đen ngòm bắn ra một vòng ánh sáng mạnh ở trong bóng đêm, rất nhiều hạt sắt bắn tung tóe vào trong góc tường.
“Két…”
Một tiếng kêu kỳ quái bén nhọn vang lên, máu me tung tóe ở trên vách tường, trong góc vốn trống rỗng lại dần xảy ra sự thay đổi, thân thể một con nhím trắng như tuyết ngã trên mặt đất không ngừng co rút co quắp, nửa bên đầu bị bắn nổ chết.
Con nhím này là con nhím đi theo Hà lão tam lúc trước, cũng được gọi là Bạch tiên nhi.
Tuy Triệu Khách không biết xác nữ này xảy ra chuyện gì, nhưng vừa rồi dựa vào năng lực đặc thù nhìn rõ của Hoàng kim đồng, liếc mắt đã thấy được bóng dáng của nó.
Chỉ có điều, tuy nó che giấu bản thân rất kỹ nhưng vẫn rất cảnh giác, luôn trốn ở sau lưng xác nữ, nếu không phải lúc này hắn không thể di chuyển, có lẽ nó đã sớm chạy trước không thấy bóng dáng.
Cộng thêm xác nữ vẫn không cho hắn cơ hội thở dốc, khiến Triệu Khách không dám mạo hiểm ra tay.
Hắn biết rõ cơ hội chỉ có một lần, một khi để tiểu súc sinh này chạy mất, vậy hắn chỉ có một con đường chết.
Con nhím chết rồi, Triệu Khách lại nhìn xung quanh, phát hiện có một ngã rẽ ở sau lưng không xa.
Lúc này, xác nữ như hiểu được điều gì đó, không còn bình tĩnh như trước đó nữa, bắt đầu giằng co dữ dội, chỉ nghe từng tiếng “rầm rầm rầm…”, dao găm cắm trên tảng đá lập tức không chịu nổi lực lượng của xác nữ, bắt đầu bay ra ngoài.
Thậm chí một số tơ đao cũng bắt đầu xuất hiện dấu vết đứt đoạn, từng vết thương trên người Triệu Khách nứt toạc ra, đã có thể nhìn thấy xương cốt lộ ra dưới da thịt.
“Cho ngươi!”
Triệu Khách cau mày, đột nhiên buông tơ đao trên tay ra khiến xác nữ vội vàng không kịp chuẩn bị lao thẳng vào tảng đá ở bên cạnh.
Triệu Khách nhân cơ hội này, một tay túm lấy xác con nhím ở trên mặt đất, xoay người lao vào trong ngã rẽ.
Ở một chỗ khác, khuôn mặt ba người Cẩu Đản, Chu Phú Quý, Vương Đông Lượng đen sì, đứng trên một thềm đá, bên cạnh thềm đá là một vực sâu không thấy đáy.
Ở một bên khác, Phùng Ba, Trương Hải Dương, Tiên cô lão thái và con hồ ly lớn kia đang đứng trên một thềm đá khác.
Hai bên như đang giữ một sự ăn ý nào đó, không ai nói gì.
Trước mặt bọn họ đều có một cánh cửa, thoạt nhìn chất liệu cánh cửa này như thủy tinh, có thể nhìn thấy phía sau cửa như còn có một cánh cửa thủy tinh nữa, hơn nữa lại mơ hồ thấy một hạt châu được cung phụng trên tế đàn sau hai cánh cửa thủy tinh này.
“Hắc hắc, lão thái bà, chỉ cần chúng ta không mở cửa, ngươi đừng hòng đi vào.”
Cẩu Đản đắc ý khoanh hai tay, trời xui đất khiến thế nào bọn họ lại tìm được chìa khóa mở ra cánh cửa này, đi theo sự chỉ dẫn của chìa khóa để đến nơi này.
Lại phát hiện, vừa hay đám người lão thái cũng chạy tới, chỉ là đứng ở một bên khác.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất