Chương 186 - Đường núi quanh co
Trương Hải Dương suy đoán, muốn mở cửa nhất định phải động thời vặn cơ quan trên hai cánh cửa, sau khi mở ra hai cánh cửa thủy tinh mới có thể sử dụng chìa khóa cùng mở ra cánh cửa cuối cùng đến tế đàn.
Đây chắc chắn là một tin tức rất tồi tệ với ba người Trương Hải Dương, tin tức tồi tệ hơn là đám người Cẩu Đản căn bản không hợp tác với bọn họ.
Dùng tiền tài dụ dỗ? Kết quả một đám người Cẩu Đản không những không để ý tới, thậm chí còn lời lẽ chính nghĩa mắng Trương Hải Dương một trận.
Về phần uy hiếp, lại càng vô dụng, cả hai cách nhau vực sâu khổng lồ, đừng nói Tiên cô lão thái, ngay cả hồ ly cũng không bay qua được.
Mặt khác, tin tức tồi tệ với Trương Hải Dương lại là tin tức tốt nhất với đám người Cẩu Đản.
Chỉ cần qua thời gian, bỏ lỡ thời điểm mở cơ quan, sẽ có thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến lần này.
Chờ đến lúc đó… Lúc này Cẩu Đản không nhịn được tính toán trong lòng nên xử lý đám người Tiên cô lão thái thế nào, để bổ sung khoản điểm bưu điện đã tiêu hao trong khoảng thời gian này.
“Chúng ta cũng ăn chút gì đi.”
Cẩu Đản lấy ra một ít đồ ăn từ trong sách tem, nhưng đều là mấy thứ như lương khô, nước khoáng mua được trong cửa hàng tiện lợi.
Bởi vì thứ này không chiếm nhiều không gian, lúc ăn cũng thuận tiện.
Vương Đông Lượng lại lấy ra hai cái chân giò lớn từ trong sách tem, tay trái một cái, tay phải một cái, ăn đến miệng đầy mỡ.
Về phần Chu Phú Quý… Hắn ta trợn mắt, chán ngắt ngồi ở bên cạnh.
Từng hương thơm chân giò tỏa ra khiến đám người Phùng Ba cách đó không xa phải nuốt nước miếng.
Bọn họ không có năng lực của sách tem, cũng không mang theo lương khô trên người, đặc biệt là con hồ ly kia đi qua đi lại, đong đưa cái đuôi, nghiến răng nhìn chằm chằm ba người Cẩu Đản.
“Chờ chút…”
Lúc này Cẩu Đản đột nhiên cảnh giác, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm về phía bọn họ, nói: “Chờ chút! Có tiếng bước chân.”
Mọi người nghe vậy nhanh chóng buông đồ ăn xuống đề phòng, chỉ thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, chẳng mấy chốc một bóng dáng nhếch nhác chạy ra từ thông đạo, sau khi ba người Cẩu Đản thấy mặt mũi người này, không nhịn được ngơ ngác: “Ngươi vẫn còn sống?”
Người mới đến không phải ai khác chính là cha Chu Phú Quý, Chu lão hán, sự xuất hiện của hắn ta khiến hai người Cẩu Đản và Vương Đông Lượng hơi trở tay không kịp.
Ở nơi này, dù những người đưa thư như đám Cẩu Đản cũng hoảng sợ mất hồn, nhiều lần gặp được cơ quan suýt chết ở đây.
Ngay cả Vương Đông Lượng cũng bị con nhím đáng chết kia cắn mất một cánh tay, khỏi phải nói đến một người bình thường như Chu lão hán.
Chỉ thấy vẻ mặt Chu lão hán trắng bệch, trên người còn có vết máu, trên khuôn mặt già nua đã tiều tụy đến mức người ta thấy không đành lòng.
Thậm chí lúc hắn ta đi tới, Cẩu Đản và Vương Đông Lượng cũng hơi không nỡ.
Nói cho cùng lòng người cũng là thịt, thấy Chu lão hán đuổi theo cả một quãng đường, đơn giản chỉ muốn dẫn hài từ Chu Phú Quý của mình đi mà thôi.
“Phú Quý!”
Bước chân Chu lão hán chậm rãi lững thững, sau khi thấy Chu Phú Quý, đôi mắt đỏ hoe muốn bước nhanh đến lại sơ ý, ngã mạnh xuống đất.
Khuôn mặt Chu Phú Quý đen xì xoay đầu sang một bên, không muốn nhìn dáng vẻ này nữa.
Cẩu Đản nhìn Vương Đông Lượng một chút, dùng chân đá Vương Đông Lượng, dùng ánh mắt ra hiệu một chút, dù sao đã đến mức này, trên cơ bản bọn họ đã có thể hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.
Chỉ cần chờ đúng lúc bỏ lỡ thời gian mở cơ quan, có thể lập tức trở về hiện thực, tất cả những việc ở nơi này không liên quan đến bọn họ, cũng không cần phải đối phó một lão nhân.
Thấy thế, Vương Đông Lượng bước lên trước đỡ Chu lão hán đứng lên, đỡ hắn ta ngồi xuống phía dưới Cẩu Đản.
“Phú Quý!”
Chu lão hán đưa tay ra muốn kéo, lại bị Chu Phú Quý liên tục hất tay ra.
“Chu thúc, ngươi đừng vội, chúng ta…” Cẩu Đản nhìn thời gian, lập tức nói: “Chúng ta còn khoảng bốn tiếng nữa là rời đi, đến lúc đó con của ngươi sẽ khôi phục bình thường.”
“Thật sao!”
Dáng vẻ Chu lão hán mừng rỡ như điên, hai cánh tay xoa vào nhau, không biết nên nói gì mới được.
“Nào đến đây, ngươi lăn lộn lâu như vậy cũng đói bụng rồi đúng không, ăn chân giò đi.”
Vương Đông Lượng đưa một cái chân giò qua cho Chu lão hán, dặn Chu lão hán cứ chờ ở đây, chờ bọn họ hoàn thành nhiệm vụ có thể để con hắn ta khôi phục bình thường.
“Cảm ơn, các ngài đều là thần tiên, đều là Bồ Tát sống, ta dập đầu cảm ơn các ngài.”
Thấy vẻ mặt Chu lão hán kích động, trong lòng Cẩu Đản và Vương Đông Lượng còn hơi băn khoăn, nhưng hai người không chú ý đến trong nháy mắt Chu lão hán quỳ xuống dập đầu, trên mặt hắn ta và Chu Phú Quý như tâm linh tương thông nở một nụ cười mờ mịt.
Ngay lúc Chu lão hán dập đầu ba cái liên tiếp, chuẩn bị đứng lên, một bóng đen lao ra từ sau lưng hắn ta, một phát đạp vào đầu Chu lão hán.
Sức lực của một cước này không lớn nhưng đột ngột không kịp chuẩn bị, khiến trán Chu lão hán đập mạnh vào cái thềm đá mà hắn ta vừa khấu đầu, cảm giác đầu suýt nữa bị đập nát, Chu lão hán đau đến mức tròng mắt cũng muốn lồi ra.
“Ai!”