Chương 192 - Mở cửa (2)
Nếu không chỉ dựa vào một viên Huyết linh châu, còn lâu mới đạt được hiệu quả như vậy, nhưng vì đề phòng chuyện chẳng may, lúc Triệu Khách đang ăn cá vẫn luôn âm thầm nuốt quả cầu sinh mệnh kia xuống, để tăng tốc độ khôi phục của mình.
“Rầm rầm rầm!”
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Triệu Khách quay lại nhìn chỉ thấy đám người Linh cô nãi nãi đã mở cánh cửa thứ hai, đứng ở ngoài cửa há mồm như nói gì đó, nhưng cách một lớp cửa kính thủy tinh cũng không nghe được cái gì.
Chu lão hán thấy thế không nhịn được cau mày, chỉ thấy hắn ta chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách, cố hết sức làm giọng nói của mình trở nên dịu đi: “Ngươi định cứ trở về như vậy?”
Triệu Khách nhướn mày, ánh mắt đánh giá Chu lão hán, không nói chuyện.
Thấy Triệu Khách không nói lời nào, Triệu Khách tiếp tục nói: “Ngươi biết không, Tạo Hóa Châu có tác dụng tạo hóa thần kỳ, là chí bảo của Tát Mãn, nghe đồn hạt châu kia là khởi nguồn của Tát Mãn, ta suy đoán viên bảo châu kia ít nhất tương đương với một con tem hoàng kim hiếm thấy, ngươi thật sự không dao động chút nào.”
“A!”
Triệu Khách không mặn không nhạt gật đầu, lại không tỏ rõ bất kỳ thái độ gì, thái độ thơ ơ này khiến trong lòng Chu lão hán tức giận.
Nhưng vẫn tiếp tục kiềm chế cơn giận, sau khi hít sâu một hơi, nói: “Không chỉ như thế, tục truyền hạt châu này có thể thay đổi mệnh cách, tục truyền năm đó Hiếu Trang thái hậu vì giữ lại huyết mạch Hoàng Thái Cực, đã mượn viên hạt châu này gả cho Đa Nhĩ Cổn, lại âm thầm sửa lại mệnh cách của Đa Nhĩ Cổn gả cho Thuận Trị, lúc này mới có Hoàng đế Thuận Trị thứ nhất của Đại Thanh.”
“Không tệ, chuyện xưa rất hay, tiếp tục đi.”
Thật ra lúc này trong lòng Triệu Khách đã hiểu rõ ý của Chu lão hán, nhưng hắn lại không quan tâm, ngược lại vui sướng hài lòng vừa ăn vừa nghe chuyện xưa, ngược lại cũng có cảm giác đặc biệt.
“Chẳng lẽ ngươi không dao động sao? Lấy được hạt châu kia tương đương với một con tem hoàng kim, một con tem hoàng kim có ý nghĩa như thế nào? Ít nhất lúc ngươi trở thành người đưa thư trung cấp có đủ thực lực trấn áp tất cả.”
Thấy Triệu Khách vẫn không dao động, Chu lão hán hơi nóng nảy, vì thời gian đã không còn bao nhiêu, không thể để hai cái chìa khóa cùng một chỗ để mở cửa ra, đến lúc đó sẽ thất bại trong gang tấc.
“Dao động, ta rất dao động!”
Triệu Khách ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu lão hán, nghiêm túc nói: “Mặc kệ hạt châu kia có phải trị giá một con tem hoàng kim hay không, có phải thần kỳ như ngươi nói không, ta đều rất dao động, nhưng… Ta sợ ta không có mạng cầm!”
Có cái gọi là người chết vì tiền, chim chết vì ăn.
Hiện tại với chút điểm bưu điện và năng lực trên tay hắn, muốn giết ra tìm đường sống còn có thể cướp được bảo vật giữa sự bao vây của một Hồ linh, một đệ tử xuất mã, một người đưa thư, đúng là người ngu nằm mơ.
Về phần đề nghị hai người cùng liên thủ của Chu lão hán, Triệu Khách không cảm thấy hấp dẫn đến mức nào, một khi Chu lão hán trở mặt, người đầu tiên phải biến thành người chết là hắn.
Cuối cùng, Triệu Khách cảm thấy, tuy bảo vật rất hấp dẫn nhưng còn sống mới là căn bản.
“Người không dám mạo hiểm căn bản không thể sống lâu trong không gian khủng bố! Cho dù sống qua lần này, ngươi có thể đảm bảo ngươi sống qua lần sau!”
“Mạo hiểm là một khái niệm, muốn chết lại là một khái niệm khác, ta rất thích mạo hiểm nhưng việc muốn chết này, vẫn là thôi đi.”
Triệu Khách nói xong muốn chuyển hóa chiếc chìa khóa trên tay vào sách tem của mình.
Nhưng đúng lúc này đột nhiên xảy ra chuyện, một ánh sáng xanh lập tức xông ra từ trong ngực Triệu Khách, ánh sáng xanh lóe lên, một phát ngậm lấy chìa khóa trên tay Triệu Khách.
“Đáng chết!”
Triệu Khách sầm mặt lại, chỉ thấy ánh sáng xanh không phải ai khác là da lông bạch hồ ở trong ngực hắn, lúc này nó bị ánh sáng xanh bao bọc, trên da lông khô cằn như bị một luồng lực lượng vô hình chống đỡ lên.
Một đôi đồng tử xanh mơn mởn hiện ra từ trong hốc mắt trống rỗng, lông tóc cả người dựng lên, lạnh lùng nhìn Triệu Khách: “Ngươi lừa ta!”
Huyết nhục của nó bị giam cầm trong Tạo Hóa Châu, nếu Triệu Khách không chịu đi vào, vậy kết quả cuối cùng của nó là hồn phi phách tán.
Đối mặt với nhiệm vụ của bạch hồ, Triệu Khách không giải thích nhưng hắn cũng chưa từng đảm bảo nhất định hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa ngay trong nháy mắt vừa rồi hắn đã nhận được nhắc nhở nhiệm vụ chi nhánh thất bại.
“Ha ha ha, không sai, hắn đang lừa ngươi, đưa chìa khóa cho ta, ta mở cửa.”
Ánh mắt Chu lão hán sáng lên nhanh chóng đứng dậy từ dưới đất, muốn lấy chìa khóa từ bạch hồ nhưng bạch hồ không đưa chìa khóa cho hắn ta, quay sang hét to: “Cút ngay!”
Điều này khiến nụ cười của Chu lão hán cứng đờ, trên khuôn mặt tang thương kia lập tức hiện ra vẻ lạnh lùng, khẽ nói: “Ngươi nghĩ rõ ràng đi, ta mới là người giúp ngươi.”
“Ngươi còn có hắn đều là người giống nhau, ta muốn tất cả các ngươi phải chết!”
Chỉ thấy bạch hồ xoay người lại, trong miệng ngậm chìa khóa nhưng không lựa chọn đi mở cánh cửa thứ hai, mà là xoay người trở về, lao tới mở ra cơ quan ở cánh cửa thứ nhất.