Chương 193 - Linh hồ
Nó va chạm một cái cắm chìa khóa vào cơ quan, lập tức nghe thấy từng tiếng tạch tạch tạch, cánh cửa thứ nhất lại mở ra một lần nữa.
Cùng lúc khe cửa mở ra, đồng tử hai người Triệu Khách và Chu lão hán co rụt lại, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, chỉ thấy một bàn tay chậm rãi duỗi ra từ mép khe cửa.
“Rắc rắc rắc…”
Khớp xương trực tiếp đụng vào nhau tạo ra từng tiếng ma sát khiến người ta nghe thấy cả người cũng không nhịn được nổi da gà.
Một khuôn mặt bị nổ nát chậm rãi hiện ra từ trong khe cửa đang mở ra.
“Đáng chết!”
Chu lão hán thấy thế không nhịn được hít sâu, thứ hắn ta buộc trên người Chu Phú Quý là cả nửa cân Hắc hỏa dược tinh chế.
Đừng nói một xác chết, dù là một con voi lớn cũng có thể nổ thành cái xác không hồn.
Tuy xác nữ trước mặt thật sự bị nổ rất đau đớn, nhưng hình như ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài hơi thay đổi, căn bản không có cái gì ảnh hưởng đến nàng.
Chờ sau khi cánh cửa lớn hoàn toàn mở ra, Triệu Khách mới chú ý đến nửa đoạn dưới của xác nữ đã bị nổ sạch, chỉ có thể nằm sấp bò trên mặt đất.
Thấy thế, dù là Triệu Khách hay Chu lão hán, trong lòng cũng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, chỉ nằm mà thôi còn chậm như rùa đen, sao có thể bắt được bọn họ.
Nhưng không đợi Triệu Khách và Chu lão hán vui vẻ trở lại, chỉ thấy xác nữ đột nhiên khẽ chống hai tay, thân thể lại đứng lên, hàm răng trên nửa khuôn mặt còn lại nhanh chóng cắn lại “tạch tạch tạch”.
Hai tay nhanh chóng bò lên trước, tốc độ lại còn nhanh gấp đôi lúc đi bộ.
“Mả mẹ nó!”
Chu lão hán nghiêng người né tránh, hai tay xác nữ xoay chuyển còn linh hoạt hơn Chu lão hán, há miệng cắn thẳng vào bắp đùi Chu lão hán.
Chu lão hán thay đổi sắc mặt, hai tay chộp vào hai đùi xác nữ, nhưng sức lực của hắn ta kém xa xác nữ, hai chân không ngừng lùi về sau, cho đến khi bị ép lui vào trong góc chết bên tường.
“Cút!”
Chu lão hán đá một chân vào mặt xác nữ, cơ thể lập tức nhào về phía trước một cái, hai tay nhanh chóng kết ấn, một tấm phù chú đặc biệt xuất hiện trên tay Chu lão hán, bàn tay xoay một vòng chỉ thấy phù chú to lên, trong nháy mắt đã biến thành một Hoàng cân lực sĩ cao hai mét.
Đây là át chủ bài giữ mạng của Chu lão hán, đây không phải tem năng lực đơn thuần, mà là năng lực do Chu lão hán kết hợp với kỳ môn độn giáp mà mình học được để nghiên cứu ra.
Tuy không tiêu hao điểm bưu điện, nhưng tài liệu chế tác Hoàng cân lực sĩ cần đổi từ trong sách tem, cộng lại cũng có giá trị không nhỏ.
Có Hoàng cân lực sĩ chống đỡ ở phía trước, Chu lão hán nhìn miếng thịt bị cắn xuống trên bắp đùi của mình, tròng mắt đỏ ngầu, chỉ vào xác nữ hét to: “Diệt nó cho ta!”
Chu lão hán nói xong lấy ra một loại thuốc khôi phục nhanh chóng từ trong sách tem một ngụm uống hết, nhưng thuốc khôi phục nhanh chóng tất nhiên không thể lập tức bù lại miếng thịt bị thiếu trên đùi Chu lão hán, chỉ có thể tạm thời cầm máu.
Có Hoàng cân lực sĩ chống đỡ, Chu lão hán quay sang nhìn Triệu Khách, Chu lão hán nhìn sang mới giật mình.
Chỉ thấy tuy trên người Triệu Khách toàn máu nhưng tốc độ lại cực nhanh, tay vung về phía tấm da bạch hồ đuổi theo sau lưng, ném một vốc bột phần màu trắng vào người bạch hồ.
Bột phấn vừa dính vào da bạch hồ, đã thấy bên trong lập tức bốc lên một luồng khói xanh, đau đến mức bạch hồ kêu lên chi chi.
Thì ra, vừa rồi xác nữ lao về phía Chu lão hán, bạch hồ liền liều mạng lao về phía Triệu Khách, tuy nó nhỏ lại là linh thể.
Nhưng đây cũng là ưu thế của nó, không chỉ tốc độ cực nhanh, động thái thị giác của Triệu Khách chỉ có thể bắt được bóng dáng của nó, hơn nữa há miệng đã phun ra một đoàn ánh sáng đen đánh tới, uy lực không lớn nhưng cũng không nhỏ.
Triệu Khách dùng Phi đao thuật phát hiện tốc độ của nó quá nhanh, phi đao cũng không kịp truy đuổi, cộng thêm tên súc sinh này đi theo Triệu Khách đã lâu, đã hiểu rõ tám chín phần mười về năng lực của Triệu Khách, liền ỷ lại mình có tốc độ nhanh, nhanh chóng lui lại khiến Triệu Khách không có cách nào.
Triệu Khách bị nó làm cho chật vật mới đột nhiên nghĩ đến trong sách tem của mình còn có một túi Hủ âm phấn, nhân lúc nó xông lên đã ném một vốc Hủ âm phấn qua, quả nhiên đã khiến nó phải chịu thiệt thòi lớn.
“Kỳ quái, sao hắn lại có Hủ âm phấn?”
Linh cô lão thái quay lại nhìn Phùng Ba dò hỏi.
Phải biết rằng, dù Hủ âm phấn này không phải vật hiếm có, nhưng trong thôn chỉ có nàng và vài người biết làm, người bình thường không hiểu sự ảo diệu trong đó, không làm được Hủ âm phấn.
“Ầy…”
Phùng Ba lập tức nghẹn họng, hắn ta biết chắc chắn Hủ âm phấn ở trong tay Trần Tứ Hỉ là thuận tay lấy từ trong balo của hắn ta.
Da bạch hồ bị Triệu Khách dồn vào chỗ chết, chỉ thấy Triệu Khách rải một nắm Hủ âm phấn lên, khiến da bạch hồ đau đến kêu loạn chi chi, khó khăn lắm mới tụ tập được âm khí ở trên người, bây giờ lại bắt đầu tan rã ra.
Triệu Khách đạp một chân lên, đưa tay chộp lấy da bạch hồ, hoàn toàn không cho bạch hồ cơ hội cầu xin tha thứ, tâm thần khẽ động: “Phệ hồn thuật!”