Chương 195 - Quan tài đỏ thẫm treo thật cao
Nhưng Linh cô lão thái không hề thấy hoảng hốt vì điều này, khuôn mặt hiền lành chỉ mỉm cười: “Ha ha, vừa rồi trong tình thế nguy hiểm nóng lòng cứu ngươi, chỉ không ngờ ngươi đứng gần cửa như vậy, suýt nữa làm ngươi bị thương, chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Chỉ thấy Linh cô lão thái hời hợt nói việc này là hiểu lầm, sau đó đưa tay chỉ ra, quả nhiên đã thấy con hồ ly đỏ hồng kia đang đánh nhau với xác nữ.
Tuy nói đó là một bộ xác Tát Mãn, trước sau đã bị Chu lão hán dùng Hắc hỏa dược nổ mất nửa cái đầu, lại bị Triệu Khách dùng Bạo liệt phi đao nổ tung phần dưới.
Thực lực giảm đi rất nhiều, đối mặt với con Hồ linh càng xảo trá hơn này, tất nhiên sẽ trở nên rất khó khăn.
“Hừ!”
Thấy thế, Chu lão hán hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng rút đoản đao trên bụng Triệu Khách ra, nhìn thoáng qua Triệu Khách, thậm chí còn không nói một câu cảm ơn nào, trực tiếp thu chìa khóa vào trong sách tem của mình, lập tức lạnh lùng đi qua cánh cửa thủy tinh.
“Khụ khụ khục…”
Triệu Khách đứng lên theo, một tay che vết thương trên bụng, một tay vịn vách tường, một đao kia đã tránh chỗ yếu hại của hắn nhưng vẫn bị thương không nhẹ, bụng bị đâm thủng một lỗ.
Nếu lưỡi đao chếch lên nửa tấc nữa, cái mạng này của hắn sẽ không còn.
“Chờ chút, Tứ Hỉ, trước đó đi vội vã như vậy, cô cô còn chưa hỏi ngươi đi đâu!”
Lúc này, Linh cô lão thái đột nhiên lao ra một bước đứng chặn ở trước mặt Triệu Khách, một tay nhanh chóng bóp vai Triệu Khách, ngón cái bén nhọn nhẹ nhàng đặt trên cổ Triệu Khách.
Lúc này trên khuôn mặt tốt bụng kia đột nhiên trở nên lạnh lùng, dường như quan tâm hỏi thăm, sự chèn ép như lơ đãng lại có sức lực lớn đến kinh người, khiến Triệu Khách sắp không thở nổi, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, trong lòng hoảng sợ nói: “Lão thái thái thần kỳ này ăn nhân sâm lớn lên à?”
Trông lão thái như vô hại, lại đặt ngón cái ở vị trí động mạch chủ trên cổ hắn, móng tay sắc bén trên ngón cái cũng không khác con dao găm cùn là bao.
Khuôn mặt Triệu Khách đỏ lên, ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn, khuôn mặt chỉ mỉm cười, không đáp lại mà nói: “Ngài có pháp lực vô biên, thiên thu cái thế, ngài bấm ngón tay tính toán chẳng phải sẽ biết ta đi đâu sao.”
“Bớt giở trò lươn lẹo với ta!”
Thấy đến bây giờ Triệu Khách còn dám ba hoa với mình, khuôn mặt Linh cô lão thái lập tức đen sì, ngón tay bóp lại, máu tươi lập tức chảy xuống theo đầu ngón tay lão thái.
“Nãi nãi!”
Lúc này, Phùng Ba đứng sau lưng đột nhiên mở miệng gọi lão thái, nhưng giọng nói lại không đúng lắm.
Chỉ thấy Phùng Ba đứng thẳng người, dường như là mất máu quá nhiều khiến khuôn mặt tái nhợt.
Ở sau lưng hắn ta, Chu lão hán cứ như không có chuyện gì xảy ra nhẹ nhàng phủi tro bụi trên vai Phùng Ba, ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Người này, ta bảo vệ cho!”
Lúc Chu lão hán nói lời này đã thấy hắn ta híp mắt lại, cầm một sợi tóc trên vai Phùng Ba ở trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn về phía Phùng Ba, cười nói: “Chàng trai, còn trẻ đã rụng tóc như vậy, thận hư ghê quá.”
Linh cô lão thái hơi híp mắt lại, Triệu Khách có thể cảm nhận được lúc này lão thái cô cô của hắn đang cố gắng kiềm chế sự xúc động muốn bóp chết hắn.
Lão thái và Chu lão hán nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng chỉ thấy vẻ mặt lão thái đột nhiên dịu đi, nói: “Nói gì thế, đây là cháu trai lớn nhà ta, không cần người ngoài như ngươi đến bảo vệ.”
Lúc nói đến mấy chữ cuối cùng, Triệu Khách cảm thấy vị lão thái này hận không thể cắn mình một phát mới chịu bỏ qua.
Nàng đẩy Triệu Khách ra, đen mặt đi qua bên cạnh Triệu Khách.
Chu lão hán thấy thế nhẹ nhàng thổi sợi tóc ở đầu ngón tay, khuôn mặt tái nhợt của Phùng Ba cũng lập tức khôi phục màu sắc, trở nên hồng hào.
Phùng Ba cứ như gặp quỷ, nhanh chóng rời khỏi bên cạnh Chu lão hán.
Tuy hắn ta không phải đệ tử xuất mã nhưng thuở nhỏ đã đi theo Linh cô lão thái, chưa nói bản lĩnh cao bao nhiêu nhưng tuyệt đối vượt qua phàm nhân, kết quả vừa đối mặt đã bị Chu lão hán tính kế, không chỉ Phùng Ba, lão thái đứng bên cạnh cũng kiêng dè Chu lão hán nhiều hơn.
“Phù!”
Triệu Khách thở ra một hơi đặt mông ngồi dưới đất, hắn biết mình vừa đi một vòng trở về từ Quỷ Môn quan.
Chu lão hán này tâm tư kín đáo, ngay từ đầu không để ý đến hắn, nhưng vừa xoay người đi đã bắt Phùng Ba làm con tin.
Nếu đổi là kẻ như Cẩu Đản, có lẽ đã nhận ra lý do mình không thể chết.
Nhưng tuyệt đối không thể làm được như Chu lão hán, hắn ta tâm tư kín đáo, lại to gan làm loạn, mới dám chọc trúng chỗ đau của Linh cô lão thái.
Nếu không phải như vậy, Triệu Khách đoán với tính cách sát phạt quyết đoán của vị lão thái thái này, có lẽ sẽ giết chết hắn trước tiên, sau đó lạnh lùng như không có việc gì, nói một câu trượt tay.
Vậy cái mạng này của mình cũng uổng phí rồi.
Lúc này, chỉ thấy cánh cửa thủy tinh chậm rãi đóng chặt, con hồ ly ở phía đối diện hơi khom người, sau khi để lại một đạo tàn ảnh ở giữa không trung, một phát lao qua khe cửa đã sắp đóng kín.
“Rầm!”