Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 196 - Quan tài đỏ thẫm treo thật cao (2)

Chương 196 - Quan tài đỏ thẫm treo thật cao (2)


Xác nữ bị hồ ly làm cho đầu óc choáng váng, chờ lấy lại tinh thần đã phát hiện hồ ly trốn đi mất, chỉ có thể không ngừng va đập vào cửa thủy tinh, đứng bên ngoài trơ mắt nhìn.
Chỉ thấy bốn móng vuốt của hồ ly nhẹ nhàng rơi xuống đất, quay đầu nhìn về phía Triệu Khách, trong mắt lại xuất hiện chút hoang mang, ánh mắt nhìn về phía Linh cô lão thái như đang hỏi thăm vì sao không xử lý Triệu Khách.
Lão thái lắc đầu không nói chuyện, nhưng bọn họ tâm ý tương thông, rất nhiều chuyện chỉ giao lưu ánh mắt là có thể hiểu rõ, thấy thế con hồ ly kia cũng không để ý Triệu Khách nữa, ngoan ngoãn bò đến bên cạnh lão thái, mặc cho lão thái vuốt ve da lông.
Nếu không phải đã biết sự lợi hại của con vật này, Triệu Khách tuyệt đối tưởng rằng con hồ ly này là sủng vật do lão thái huấn luyện nhiều năm.
“Cho ngươi!”
Chu lão hán đi đến bên cạnh Triệu Khách, ném cho Triệu Khách một bình thuốc khôi phục.
“Không cho không, đổi chút đồ ăn đi.”
Chu lão hán ngồi bên cạnh Triệu Khách, kéo ống quần mình nhìn qua, không nhịn được mím môi lắc đầu, máu đã ngừng chảy nhưng thiếu mất một miếng thịt lớn, cũng may đây là không gian khủng bố, chờ sau khi hắn ta quay về là có thể khôi phục lại, nếu không lần này thật sự lấy mất mạng hắn ta.
“Cầm lấy đi!”
Triệu Khách nhận lấy thuốc khôi phục, đồng thời đưa một miếng thịt cá cho Chu lão hán.
Nói thật, đây là lần đầu tiên Triệu Khách uống thứ đồ chơi này, cảm giác uống vào thật sự không được ngon lắm, hơi giống mầy đồ uống có ga.
“Thơm!”
Chu lão hán ăn một miếng không nhịn được chảy nước bọt ròng ròng, thật ra lúc trước thấy Triệu Khách ăn thịt cá đã thèm muốn hoảng, mùi hương trái cây nhàn nhạt kia khiến hắn ta vụng trộm nuốt nước bọt mấy lần.
Lúc này, cuối cùng đã được như nguyện, đương nhiên không kịp chờ đợi nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa khen Triệu Khách: “Ăn ngon, mua ở đâu đấy?”
“Không bán, ngươi lại cho ta một bình thuốc khôi phục, ta cho ngươi một miếng nữa.”
Triệu Khách khiến Chu lão hán không nhịn được lắc đầu cười khổ, tuy vẫn rất chán ghét Triệu Khách, nhưng bây giờ hai người đều là người lưu lạc chốn chân trời.
Hoặc nói trực tiếp hơn, bây giờ hai người Triệu Khách và Chu lão hán chỉ cần chết mất một, người còn lại cũng xong đời.
Vị Linh cô lão thái kia cộng thêm một con hồ ly, cùng Phùng Ba tuy thực lực không cao nhưng cũng không quá yếu.
Bọn họ ở chung một nhóm, nếu Triệu Khách và Chu lão hán không liên thủ lại, một giây sau sẽ bị xử lý.
Chỉ có Triệu Khách còn sống, Chu lão hán mới có lực lượng đoạt bảo, đồng thời cũng có năng lực hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến.
Nhưng Triệu Khách chết đi, chỉ còn lại một mình Chu lão hán, một chọi ba, Chu lão hán hoàn toàn không có phần thắng.
Ngược lại cũng là như thế, nếu Triệu Khách không cứu Chu lão hán, vậy sau khi mở cửa Chu lão hán bị giết, một mình hắn phải đối mặt với ba người Linh cô lão thái, cũng khó thoát khỏi cái chết.
Hai người này ngồi chung một chỗ, rõ ràng hận đối phương muốn chết nhưng lúc này lại là đồng bạn có thể cảm thấy yên tâm hơn bất kỳ điều gì.
Nếu không đổi lại là lúc bình thường, Triệu Khách có cho Chu lão hán đồ ăn, Chu lão hán cũng không dám ăn.
Sau khi Triệu Khách nghỉ ngơi một lúc, có thuốc khôi phục cộng thêm Huyết linh châu, cùng với sức sống mạnh mẽ trên cơ thể hắn, trên cơ bản vết thương ở bụng đã khôi phục bảy tám phần.
Đối với điều này, Triệu Khách thật sự muốn cảm ơn da bạch hồ, hiệu quả tẩm bổ của Thạch nhũ âm tinh vạn năm trân quý hơn bất kỳ con tem nào, vì điều này hoàn toàn thuộc về mình, cho dù không có điểm bưu điện, không có con tem, cũng đừng hòng cướp đi năng lực thuộc về mình.
“Đã đến giờ!”
Lúc này, Linh cô lão thái mở miệng thúc giục, không biết cánh cửa thủy tinh cuối cùng đã đổ đầy nước từ lúc nào, cứ như có một đập nước mở ra, để dòng nước bắt đầu chảy xuống theo cánh cửa thủy tinh.
Theo dòng nước như suối nhỏ không ngừng rửa sạch, có thể thấy một lỗ chìa khóa trên cánh cửa thủy tinh trước mặt.
“Kỳ diệu, điêu luyện sắc sảo, cánh cửa này rỗng ruột, bên trong nhét hai khối thủy tinh trong suốt, chỉ thời gian đặc biệt mỗi tháng, nước ngầm trào lên rót nước vào trong cửa, khi nước lấp đầy mới có thể để lộ ra ổ khóa, tuyệt diệu, thật sự tuyệt diệu!”
Tuy ở thời cổ đại, khoa học kỹ thuật không phát triển, nhưng trí tuệ của người cổ đại thật sự khiến người ta cảm thấy rung động.
Chu lão hán quay sang nhìn Triệu Khách, lập tức lấy ra chìa khóa đặt chung với chìa khóa của Linh cô lão thái, chậm rãi cắm vào cánh cửa thủy tinh.
“Tạch tạch tạch…”
Nhẹ nhàng vặn một cái, chỉ nghe từng tiếng cơ quan bị chạm vào vang lên, cánh cửa thủy tinh trước mặt chậm rãi mở ra một khe hở từ giữa, dần dần mở ra.
Đôi mắt tất cả mọi người sáng lên, nhìn vào trong theo khe hở, chỉ thấy một cái quan tài màu đỏ tươi treo ở trước mặt mọi người.
Quan tài đỏ tươi treo ở giữa không trung, chín sợi dây sắt tập trung lại kết thành một cái lưới lớn, vững vàng treo quan tài lơ lửng ở giữa trời.
Xung quanh tài điêu khắc nhật nguyệt sơn hà và những chữ cái do Nữ Chân sáng tác.
"Thanh triều? Không đúng, Minh triều? Cũng không giống?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất