Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 46 - Phòng bếp Bạch gia (3)

Chương 46 - Phòng bếp Bạch gia (3)


Nhưng hành động này lại khiến Triệu Khách khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: “Sai rồi!”
Giọng Triệu Khách không lớn nhưng cũng không cố ý che giấu, lão đầu vốn đang cảm giác vô cùng hài lòng với tác phẩm của mình, nghe vậy ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Triệu Khách đang nhìn đậu hũ trong nồi của mình, sắc mặt đen xì, nói: “Ngươi vừa nói cái gì!”
Lão đầu vừa nói xong, các đầu bếp khác cũng dừng lại, trong viện ngoại trừ tiếng xèo xèo trong nồi thì yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
“Ngươi là ai, đây là chỗ ngươi nên tới à.” Có đầu bếp thấy thế, mất kiên nhẫn tiến lên muốn đuổi Triệu Khách ra ngoài.
Nhưng dường như lão đầu lại rất kiên nhẫn, lập tức ngăn cản nói: “Đừng, để hắn đi vào đây nói cho ta nghe xem ta đã sai ở chỗ nào.”
Vốn Triệu Khách không muốn gây chuyện, nhưng nghe lão đầu nói vậy cũng dứt khoát sải bước đi vào, cái khác không dám nói, nhưng bàn về tài nấu nướng thì Triệu Khách thật sự chưa từng sợ người nào.
Nhìn đậu hũ cháy xém đã thành hình ở trong nồi, Triệu Khách không nhịn được cau mày chỉ vào đậu hũ trong nồi nói: “Lúc đầu ta cho món này của người mười điểm, nhưng ngươi không nên cho hạt vừng, sau khi cho hạt vừng sẽ khiến mùi thơm của hạt vừng che mất vị cháy giòn xốp của đậu hũ, tuy càng thơm hơn nhưng chất lượng đồ ăn sẽ giảm xuống.”
“Ngươi đánh rắm!”
Lão đầu trừng mắt sải bước đi đến trước mặt hắn, lúc này Triệu Khách mới chú ý đến kích cỡ của lão đầu chỉ khoảng một mét hai, trước đó đứng trên ghế đẩu nên mới miễn cưỡng cao gần bằng hắn.
Hiện tại đi đến trước mặt hắn cũng chỉ cao đến ngực hắn.
Dường như cảm thấy mình phải chịu sự sỉ nhục, chỉ vào mũi Triệu Khách tức giận đến mức nhảy dựng lên.
“Ngươi không tin ngươi làm thêm một lần nữa, đổi hạt vừng thành bột tỏi thử xem, đến lúc đó nếu ngươi còn cảm thấy ngươi không sai, tùy ngươi nói sao cũng được.”
“Được! Ngươi chờ đấy.”
Lão đầu cũng là người nóng tính, nghe vậy sải bước quay về, lấy một cái nồi khác chuẩn bị làm lại.
Nguyên liệu của món ăn này không phức tạp, độ khó nằm ở chỗ nắm giữ độ lửa và nước, chỉ thấy lão đầu xe nhẹ đường quen lại bắt đầu làm một nồi khác, hắn ta đã làm món ăn này trên dưới ngàn lần, dù nhắm hai mắt cũng không thể làm sai.
Nhưng đến một bước cuối cùng, sau khi lão đầu thử cho bột tỏi vào, sắc mặt lão đầu lập tức khó coi, sau khi đậu hũ vàng óng ánh được phối hợp với bột tỏi, lại tỏa ra mùi hương ngào ngạt, dường như đã khơi dậy mùi hương của đậu hũ và nước sốt.
Mùi thơm nồng đậm lại không gay mũi mang theo mùi tỏi nhàn nhạt, ngược lại càng khiến người ta thèm ăn hơn lúc rải hạt vừng vào trước đó.
Thấy thế, sắc mặt lão đầu không ngừng thay đổi, ngẩng đầu nhìn Triệu Khách lại nhìn đậu hũ trong nồi, đột nhiên nhếch miệng cười nói: “Ha ha ha, thì ra ta sai thật rồi.”
Lão đầu nói xong ném xẻng sang một bên, đi đến trước mặt Triệu Khách thay đổi vẻ giận dữ trước đó, ngược lại cười nói: “Hóa ra phải cho bột tỏi, chẳng trách tiểu thư không thích ăn, nào đến đây, ngồi bên này đi.”
Triệu Khách thấy tuy tính cách lão đầu này nóng nảy nhưng cũng rất ngay thẳng, biết sai lập tức nhận sai, trong lòng càng có thiện cảm hơn.
Dù sao đều là đầu bếp, người ta đều nói cùng nghề là oan gia, gặp được đầu bếp càng là như thế, có đôi khi bị người ta chỉ ra chỗ sai, dù biết sai cũng nghiến răng chống đối.
Bây giờ lão đầu này có thể vứt bỏ mặt mũi, cũng khiến Triệu Khách lau mắt mà nhìn.
“Tiểu huynh đệ, ngươi nếm thử món ăn này của ta đi.”
Hiển nhiên tiểu lão đầu không chịu nhận thua, sau khi lôi kéo Triệu Khách ngồi xuống lập tức cho người mang đồ ăn đã nấu xong từ trước đó lên, chỉ thấy nắp mâm mở ra, một luồng khói bay lên.
Triệu Khách vểnh mũi khẽ ngửi, đôi mắt sáng ngời, chỉ thấy trên đĩa màu đỏ thắp xếp từng viên thịt heo màu vàng tròn như quả bóng, một lớp đường màu vàng bao bọc viên thịt trông rất vui vẻ.
“Thịt viên đường phèn?”
Món ăn này là một món ăn tuyệt vời trong ẩm thực Chiết Giang, ngọt ngào mềm mại, là một món ăn với cơm chính hiệu.
Nhưng có thể làm món ăn này đến chất lượng thế này, trong ấn tượng của Triệu Khách chắc chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
“Nếm thử đi…”
Chỉ thấy tiểu lão đầu ân cần đưa đũa lên, giục Triệu Khách nếm thử món ăn giữ nhà của hắn ta.
Triệu Khách thấy thế cũng không khách sáo, gắp một miếng thịt viên cho vào trong miệng.
“Cạch!” Theo tiếng vỏ bọc bằng đường vàng ươm giòn giã vỡ tan, chỉ thấy nước canh hồng nhuận trào ra từ bên trong viên thịt, nhưng nụ cười trên mặt Triệu Khách lập tức cứng đờ, ánh mắt nhìn đĩa thịt viên bốc hơi nóng ở trước mắt, thầm nghĩ: “Lạnh!”
Rõ ràng đồ ăn đang bốc hơi nóng, nhìn đầu bếp dọn đĩa ra còn cảm thấy món ăn nóng phỏng tay, nhưng lúc ăn vào trong miệng lại cảm thấy vừa lạnh vừa cứng, thậm chí còn có cảm giác chưa chín.
Nếu không phải món ăn trước mắt tản ra hương thơm khiến Triệu Khách kết luận món ăn này tuyệt đối là một món ngon hiếm có, thậm chí Triệu Khách còn nghi ngờ có phải tiểu lão đầu này cố ý trêu mình không.
“Tiểu huynh đệ, hương vị như thế nào!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất