Chương 49 - Ra tay tàn nhẫn
Phát hiện Triệu Khách đi vào tiểu viện, ba đôi mắt lập tức khóa chặt trên người Triệu Khách, thật ra từ khi Triệu Khách rơi xuống nước rồi bò lên trên thuyền nhỏ, một số người đưa thư đã chú ý đến Triệu Khách.
Đợi đến khi thấy Triệu Khách tùy tiện nướng thịt ở đầu thuyền, bọn họ biết chắc Triệu Khách chỉ là người mới vừa vượt qua kỳ thực tập.
Cùng là người đưa thư hạ cấp nhưng cũng chia ra dăm ba bảy loại, phải biết rằng thông thường nhiệm vụ kỳ thực tập đều rất đơn giản, sau khi vượt qua kỳ thực tập, độ khó của không gian khủng bố tiếp theo sẽ cao hơn nhiệm vụ kỳ thực tập rất nhiều.
Rất nhiều người vừa trở thành người đưa thư hạ cấp sẽ chết ở chỗ này, thậm chí xác suất chết còn cao hơn độ khó nhiệm vụ.
Cộng thêm không gian khủng bố trong kỳ thực tập có nhiệm vụ đơn giản, lợi ích cũng ít đến đáng thương, phần lớn chỉ là một ít điểm bưu điện, còn không đổi được một con tem đặc thù cấp bậc khá thấp.
Hiển nhiên cái loại đồng đội không có ý thức còn không có thực lực này đi đến đâu cũng không được hoan nghênh.
Vì vậy lúc Triệu Khách đi vào, ánh mắt ba người kia nhìn Triệu Khách không thể nói là thân thiện, nhưng cũng chẳng tốt hơn nhóm trước đó là bao.
“Lão gia, sao ngươi đi lâu như vậy?”
Thấy Triệu Khách quay về, Thúy Lan ngồi dậy từ mép giường, nhìn tia sáng u ám bên ngoài khẽ nói: “Đáng ghét, trời cũng đã sáng rồi, e rằng một chút nữa Bạch quản sự sẽ đến đây, không biết còn giở trò gì nữa.”
Triệu Khách không để ý Thúy Lan ngồi bên giường càu nhàu, tính toán thời gian rồi lặng lẽ nhét một nắm tro giấy vào trong miệng, che giấu khí tức trên người mình.
Đồng thời trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, thoạt nhìn dù là thực vật hay nước, lửa, đám người sống bọn họ đều không hợp với những thứ lặt vặt ở đây, thậm chí nhiệt độ trên người cũng có sự khác biệt rõ ràng với nơi này, trên người có rất nhiều sơ hở.
Triệu Khách không tin chỉ che giấu khí tức trên người thì có thể hoàn mỹ che giấu thân phận người sống của bọn họ.
Đối mặt với mấy Linh Môi này còn tốt, nhưng nếu đối mặt với đôi hoa đồng cấp bậc quỷ quái kia, không cẩn thận sẽ lộ ra sơ hở.
Nhưng tương tự, không phải đây cũng là ưu thế của bọn họ sao, Triệu Khách nghĩ đến đây không nhịn được híp mắt, quay sang hỏi Thúy Lan: “Thúy Lan, ngươi làm thế nào để phân biệt những người khác có phải Linh Môi hay không?”
Thúy Lan nghe vậy vui mừng đi đến bên cạnh Triệu Khách, một tay kéo cánh tay Triệu Khách nói: “Ha ha, lão gia, lần này ngài bị đập đầu, sao lại quên cả việc này rồi.”
Chỉ thấy Thúy Lan nói xong nâng cánh tay Triệu Khách lên, vừa kéo tay áo vừa nói với Triệu Khách: “Phần lớn người trong Bạch gia đều là Linh Môi, Quỷ chủ tử thật sự lại chỉ có mấy người, hơn nữa trên cánh tay chúng ta sẽ viết tên chủ tử, ngài...”
Thúy Lan nói được một nửa đôi mắt đột nhiên trợn to, chỉ thấy trên cánh tay Triệu Khách mịn màng, trống trơn, không có một thứ gì.
Thúy Lan thấy thế đầu tiên ngơ ngác, lập tức hiểu ra điều gì đó, ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách: “Ngươi!”
“Đúng, ta không phải lão gia nhà ngươi.”
Triệu Khách vốn đang ngồi trên ghế chỉ liếc mắt một cái, đột nhiên nhảy dựng lên từ trên ghế, một con dao găm đâm thẳng vào trán Thúy Lan.
“Phốc!”
Lưỡi dao trực tiếp đâm xuyên qua trán Thúy Lan, Triệu Khách dùng sức xoay một cái, ngay lập tức đầu Thúy Lan vỡ ra như bông cải, bị Triệu Khách chém ra một cái lỗ khoảng miệng chén.
Thế nhưng, điều kỳ quái là Thúy Lan chưa chết, ngược lại ngây người một lát, vẻ mặt thay đổi đưa tay vồ về phía cổ họng Triệu Khách.
Khuôn mặt Thúy Lan đã biến dạng, khuôn mặt tinh xảo bị quấy thành một đống, nhưng khác với người giấy bị mình giết trước đó, đầu Thúy Lan đã nở hoa, thoạt nhìn đúng là máu thịt be bét.
Bọn chúng là Linh Môi, sau khi bước vào Quỷ Môn quan tiến vào âm phủ, coi như có một nửa thân thể.
Nhưng chỉ là thân thể không có xương cốt, cũng không có đại não của con người, nội tạng cũng là một đống máu thịt be bét.
“Còn chưa chết!”
Thấy Thúy Lan lại vồ về phía cổ họng của mình, Triệu Khách cau mày, lại thấy con dao găm đen xì bị Triệu Khách cầm trên tay nhanh chóng vẩy một cái, một dao đâm xuyên qua cổ họng Thúy Lan từ dưới cánh tay của nàng, lưỡi dao xoắn lại.
“Phốc!”
Lưỡi dao lạnh băng như là răng cưa, trực tiếp xé nát nửa cái cổ của Thúy Lan, nghiêng đầu một cái trượt xuống ngực.
Liên tục bị Triệu Khách đánh trọng thương, Thúy Lan muốn kêu cũng không kêu được nữa, chỉ có thể xoay người bỏ chạy.
“Ngươi chạy đi!”
Thấy Thúy Lan muốn chạy, trên mặt Triệu Khách hiện ra sát khí, lao lên một bước cắm thẳng con dao găm vào cột sống Thúy Lan, dùng sức xoay một cái, vốn nên là một dao mất mạng hoặc trực tiếp bị tê liệt, nhưng một dao kia đâm vào lại không có xương cốt.
Ngược lại thân thể Thúy Lan ngã xuống mặt đất, bên mặt bị chém ra một nửa nhếch miệng, không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể xua tay về phía Triệu Khách cầu xin tha thứ.