Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 58 - Kiêu ngạo (2)

Chương 58 - Kiêu ngạo (2)


Chỉ có điều sau khi mắng xong, chẳng mấy chốc Phi Mã đã hối hận, chỉ thấy Triệu Khách không mặn không nhạt đưa ra năm ngón tay: “Các ngươi còn lại năm phút.”
Đầu tiên Phi Mã hơi ngạc nhiên, lập tức hiểu được, trong lòng nghẹn lại một hơi dứt khoát im lặng, xoay người sang chỗ khác. Nếu tiếp tục nhìn khuôn mặt ngông cuồng của Triệu Khách, hắn ta thật sự không nhịn được muốn bóp Triệu Khách thành thịt nát.
Vương Chung quay sang nhìn Lý Lão Hán, hai người bàn bạc một chút, quay đầu lại nói: “Vậy chúng ta hợp tác, ngươi hành động với chúng ta, chúng ta giúp ngươi vượt qua nhiệm vụ chính tuyến lần này thì thế nào.”
Triệu Khách tiếp tục lắc đầu, nói nhỏ: “Bốn phút!”
Thấy thế, Lý Lão Hán đứng bên cạnh cũng hơi nổi giận, khuôn mặt già nua nhìn chằm chằm Triệu Khách, ngoài cười nhưng trong không cười âm trầm nói: “Tiểu huynh đệ, cần gì phải cá chết lưới rách như vậy.”
Triệu Khách nhún vai: “Dù sao ta chỉ có một cái mạng nát, cũng chưa từng hưởng thụ cái gì, nếu các ngươi cảm thấy không đủ giá trị, cảm thấy không đáng thì cút đi!”
“Vù…”
Trong nháy mắt Triệu Khách nói hết câu, đồng tử co rụt lại, một cơn gió mạnh sượt qua bên tai Triệu Khách.
Không biết Lý Lão Hán đã xuất hiện sau lưng Triệu Khách từ lúc nào, tay cầm một cây gậy đen xì, cách đầu Triệu Khách chỉ có một khoảng chưa đến một tấc.
“Ba phút!”
Thấy Triệu Khách dựng thẳng ba ngón tay, Lý Lão Hán nghe xong gân xanh trên tay cũng vô thức kéo căng, suýt nữa không nhịn được đập xuống một gậy.
Quay sang nhìn Vương Chung, hắn ta nín nhịn đến bực bội, thu lại trường côn vừa cầm trên tay, đen mặt đứng sang một bên.
“Ngươi nói thành ý đi, chỉ cần không quá đáng, chúng ta sẽ đồng ý với ngươi.”
Lúc này Vương Chung đã hoàn toàn không nóng nảy nữa, cái gọi là ngang ngược sợ cứng rắn, cứng rắn sợ người không cần mạng. Triệu Khách này vừa cứng rắn vừa không cần mạng, Vương Chung thề cả đời này không muốn gặp người thứ hai như thế nữa.
Triệu Khách lạnh lùng nhìn Lý Lão Hán sau lưng và khuôn mặt đen xì của Vương Chung, đôi mắt híp thành một đường thẳng, duỗi hai ngón tay ra, nhưng lần này không phải thông báo giờ.
“Thứ nhất, không thay đổi điều kiện ngươi nói trước đó, nhưng phương diện đồ ăn do ta phụ trách.”
“Thứ hai, các ngươi cũng thấy, ta là một người mới vừa vượt qua kỳ thực tập, trong sách tem không có một con tem đặc thù nào, lại còn phụ trách đồ ăn cho các ngươi, phải cho ta hai con tem đặc thù để giữ mạng.”
Nếu là trước đó, Vương Chung kiên quyết không đồng ý với điều kiện mà Triệu Khách đưa ra, nhưng bây giờ lần lượt thăm dò, Vương Chung đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, đứng lên nói: “Thành giao!”
Ba người Vương Chung lại tâp trung vào một chỗ, sau khi khẽ bàn bạc một chút, trong hai con tem này, Phi Mã bỏ ra một con, Lý Lão Hán bỏ ra một con.
“Tiểu tử, cho ngươi, nhưng… Làm người đừng cứng rắn như thế.”
Lý Lão Hán đưa tem cho Triệu Khách, giọng điệu sâu xa nói.
Triệu Khách cầm con tem vào trong tay, nhếch môi cười một tiếng, vẻ mặt hơi nghịch ngợm: “Yên tâm, ta càng thích giấu kim trong bông hơn.”
Nhìn hai con tem nằm trong tay, trong mắt Triệu Khách lóe lên tia sáng, đứng lên: “Tất cả mọi người đã là đồng bọn, vậy thử tài nấu nướng của ta đi.”
“Hừ, chỉ mong cái danh đầu bếp này của ngươi không phải là giả.”
Phi Mã lại ngồi xuống ghế, với hắn ta miếng thịt vừa rồi chỉ miễn cưỡng được coi là một món ăn khai vị, còn lâu mới no được.
“Ngươi yên tâm… Ta làm đồ ăn tuyệt đối ăn ngon!”
Triệu Khách quay lưng về phía ba người Phi Mã, chậm rãi lấy ra một miếng thịt đã được ướp xong ở dưới lò, trên mặt thoáng qua một nụ cười gian xảo rồi biến mất.
Nếu trên thế giới này có một loại thuốc có thể chữa trị tâm hồn, vậy Triệu Khách tin tưởng loại thuốc này là đồ ăn ngon.
Vừa mang đĩa thịt chiên kia lên bàn, đã bị Phi Mã gắp một miếng cho vào trong miệng, Phi Mã liên tục nhai nuốt cẩn thận miếng thịt trong miệng.
Không giống với miếng thịt nướng đã ăn hết trước đó, miếng thịt áp chảo này có chất thịt tinh tế hơn, càng nhiều cấp độ cảm giác hơn, cứ như mỗi lần nhai một cái sẽ có một tầng cảm giác khác biệt.
Đối với loại người không thịt không vui như Phi Mã, hắn ta từng nếm rất nhiều loại thịt nhưng hắn ta chưa từng được ăn đĩa thịt trước mắt.
Không chỉ Phi Mã ăn rất vui vẻ, ngay cả Vương Chung và Lý Lão Hán cũng không nhịn được ăn rất nhiều, cho đến khi bụng mình thật sự không nhét nổi nữa, mới đặt đũa trên tay xuống.
Ánh mắt nhìn Phi Mã còn đang ăn uống trước mặt, trong lòng hai người đột nhiên thấy hâm mộ, hâm mộ tên này có thể ăn nhiều như vậy.
Từ đầu đến cuối Triệu Khách vẫn ngồi bên cạnh nhìn Phi Mã nhét từng miếng vào trong miệng, trong lòng cũng không nhịn được cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Nhưng không phải ngạc nhiên với sức ăn của Phi Mã, mà theo Phi Mã không ngừng ăn uống, Triệu Khách rõ ràng cảm nhận được tinh khí thần của hắn ta xảy ra sự thay đổi.
Dùng một cách so sánh không thích hợp, nếu trước đó Phi Mã vẫn là một con cừu non trông rất ngu ngốc, vậy bây giờ hắn ta giống hệt với biệt danh, là một con Phi Mã cả người tản ra sự kỳ lạ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất