Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 61 - Không kịp trở tay

Chương 61 - Không kịp trở tay


Một đoàn người vừa nói vừa cười còn không quên mặc quần áo sạch sẽ, nếu quần áo không sạch sẽ bị Điên gia thấy được, chắc chắn sẽ bị mắng đến máu chó phun đầy đầu.
“Ong!”
Lúc sắp đi đến bếp sau, chỉ thấy cửa bếp sau mở ra, một người cầm theo một kiện hàng đi ra từ bên trong, đang đi đến đối diện đám người.
Mọi người ngẩn ngơ, lập tức cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy kiện hàng kia máu me đầm đìa, giọt máu đang không ngừng nhỏ tong tỏng xuống đất.
“Trộm??”
Có người thấy vậy hét lên, nhưng bóng người trước mắt lóe lên, cầm theo kiện hàng xoay người bỏ chạy.
“Không tốt, nhanh vào xem!”
Trong chốc lát vẻ mặt đám người thay đổi, bước nhanh vào trong nhà bếp, nhưng lúc mở cửa nhà bếp ra một mùi máu tươi nồng nặc phả vào trong mùi. Chỉ thấy một xác chết không đầu ngã trên mặt đất, bên cạnh là Triệu Khách máu me be bét khắp người ngã trong vũng máu, đang không ngừng giãy giụa muốn bò ra ngoài.
Đợi sau khi thấy một đám đầu bếp, vẻ mặt Triệu Khách thay đổi, hét to: “Nhanh đuổi theo, đuổi theo hắn, hắn giết Điên gia!”
Triệu Khách nói xong giãy giụa muốn xông ra ngoài, đám người thấy thế lập tức hét chói tai, mấy người khác theo Triệu Khách sải bước đuổi theo.
“Bịch bịch bịch…”
Tiếng động hỗn loạn nhanh chóng kinh động đến thủ vệ hậu viện, khiến người các viện khác nghe thấy cũng chạy về phía này.
“Khụ khụ khục…”
Sau khi Triệu Khách chạy được mấy bước, cơ thể khựng lại, ngã trên mặt đất không ngừng nôn ra máu, đám đầu bếp đi theo sau thấy thế vội vàng quan tâm nói: “Phó đầu bếp, ngươi không sao chứ?”
“Ta… Ta không chịu nổi, các ngươi đuổi, đuổi, hắn chạy về phía tiểu viện kia, có khả năng vẫn còn đồng bọn, lúc đến đó đừng sơ suất, nhanh đuổi theo!”
Thấy Triệu Khách cắn chặt hàm răng như đã không chịu nổi, bọn họ vội vàng đỡ Triệu Khách đứng lên, đồng thời để lại một người đỡ Triệu Khách về bếp sau băng bó vết thương, tất cả những người khác tiếp tục đuổi theo phương hướng kia.
Sau khi đám người rời đi, tên đầu bếp kia cẩn thận đỡ Triệu Khách, thấy Triệu Khách máu me bét bét khắp người, trong lòng cũng lo lắng, quan tâm nói: “Phó đầu bếp, ngươi cẩn thận một chút, ta đưa ngươi về trước, dùng kim khâu lại vết thương cho ngươi.”
Triệu Khách nghe vậy gật đầu, khuôn mặt nhìn về phía đầu bếp cười nói: “Được! Ồ! Ngươi xem đó là ai?”
Đầu bếp vô thức nhìn theo ngón tay Triệu Khách, chỉ thấy ngõ nhỏ trống rỗng không có ai hết, không nhịn được nghi ngờ nói: “Không có… Cạch!”
Người kia còn chưa kịp nói hết câu, đầu hắn ta đã bị Triệu Khách vặn một cái, xoay tròn 180 độ, Triệu Khách bóp cổ họng đầu bếp nhanh chóng kéo hắn ta vào rừng cây bên cạnh.
“Tiếng động gì thế, sao lại ồn ào như vậy?”
Trong tiểu viện, có người nghe tiếng ồn ào lần lượt đi ra, ba người Vương Chung vô thức quay sang nhìn, ba tên người đưa thư còn lại cũng đi ra từ căn phòng đối diện.
Đợi sau khi chỉ thấy có ba người họ, không biết vì sao trong lòng Vương Chung luôn cảm thấy không đúng.
Thật ra đừng nói Vương Chung, trong lòng ba người khác còn tồi tệ hơn cả Vương Chung, bởi vì mấy ngày nay Đông Tử hoàn toàn biến mất, sống không thấy người, chết không thấy xác, còn không có chút tiếng động nào.
Thậm chí ba người từng nghi ngờ là ba người Vương Chung ra tay, vì vậy ánh mắt nhìn về phía Vương Chung cũng không tốt lắm.
“Vù!”
Lúc này một bóng người đột nhiên chạy đến trước cửa sân, trong tay xách một kiện hàng máu me đầm đìa, mọi người nhìn lên thấy lại là Đông Tử.
“Đông Tử!”
Sau khi thấy Đông Tử, ánh mắt ba người kia sáng lên, nhưng lúc này Đông Tử xoay người vẫy tay với bọn họ, hình như muốn bọn họ nhanh chóng chạy đi, không chờ bọn họ lấy lại tinh thần đã thấy Đông Tử vung tay một cái, trực tiếp ném kiện hàng máu me đầm đìa về phía ba người.
“Thứ gì đây!”
Trong ba người có một người vô thức đưa tay ra đỡ, kết quả vừa đỡ được kiện hàng đã thấy một đám đầu bếp trong bếp sau dẫn người lao đến, sau khi nhìn kiện hàng máu me đầm đìa kia, lập tức hét to: “Là bọn chúng, bọn chúng cùng một đám!”
“Cái gì??”
Ba người còn chưa hiểu gì, ngước mắt lên đã thấy Đông Tử biến mất, một đám thủ vệ đỏ cả mắt cầm lưỡi đao trong tay, xông về phía ba người.
“Đáng chết, giết ra ngoài!”
Trong ba người, vẻ mặt nữ nhân thay đổi, đối mặt với đám thủ vệ đang đánh tới, nàng nhanh chóng xòe bàn tay ra.
Chỉ thấy sau lưng nàng xuất hiện hư ảnh một con tem, bên trên là một con sư tử đen quỷ dị, dường như đã kích hoạt năng lực của loại tem đặc thù nào đó.
“Hư không sát!”
Nữ nhân hé môi, ngón tay trắng nõn tinh tế nhẹ nhàng cong lên trong không khí, dường như có một sợi dây vô hình bị đầu ngón tay dẫn dắt, lập tức cong ngón tay búng ra.
Khoảng không trước mắt lập tức như ngưng kết, lập tức “ầm” một tiếng nổ vang, chỉ thấy đám thủ vệ dốc sức giết về phía này lập tức biến thành một đống thịt vụn.
Thịt nát “bịch bịch bịch bịch…” rơi vãi xuống từ giữa không trung như là mưa máu.
"Mả mẹ nó, con đàn bà này điên rồi!”
Vương Chung thấy thế, khuôn mặt lập tức trở nên trắng bệch, lúc đầu đôi bên đã hẹn trước chờ ngày mai hai bên chia ra hai phương hướng đồng thời ra tay, nhưng bây giờ lại đơn phương ra tay, trong nháy mắt đã phá hủy toàn bộ kế hoạch của bọn họ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất