Người Đưa Thư Khủng Bố

Chương 64 - Thành thân (2)

Chương 64 - Thành thân (2)


Hai người đến tiền viện chưa được bao xa, chỉ thấy Lý Lão Hán tóm chặt Triệu Khách dừng lại, hai người bò trên nóc nhà cẩn thận đánh giá tình hình phía dưới.
Hậu viện bốc cháy, tiền viện cũng hỗn loạn, rất nhiều Linh Môi lao đến hậu trạch bắt đầu cứu hỏa.
Nhưng chỉ có xung quanh cỗ kiệu ở tiền viện vẫn hoàn toàn yên tĩnh, Triệu Khách híp mắt cẩn thận nhìn, chỉ thấy trong cỗ kiệu trống không, ngược lại có hai hoa đồng một nam một nữ đứng ở trước cỗ kiệu.
“Lý lão, các ngươi chắc chắn có thể xử lý được hai hoa đồng này?”
Triệu Khách bò đến bên cạnh Lý Lão Hán, khẽ hỏi Lý Lão Hán.
Dù sao Triệu Khách đã tận mắt thấy thực lực của đôi hoa đồng kia, tuy thực lực của đám người Lý Lão Hán khá tốt, nhưng Triệu Khách cũng không cho rằng bọn họ là đối thủ của hoa đồng.
Lý Lão Hán nghe vậy cũng không để ý Triệu Khách, lấy ra một cái tẩu thuốc ở trong sách tem của hắn ta, sau khi nhét thuốc xong, rít một hơi thật mạnh, lúc này mới ngẩng đầu nói với Triệu Khách: “Quỷ thì đã sao, lòng người còn đáng sợ hơn quỷ, nếu thật sự tính toán hai tiểu quỷ này không được tính là gì, chờ đấy.”
Mặc dù mọi người đều là người đưa thư hạ cấp, nhưng bọn họ đều là người có kinh nghiệm có thể yên ổn vượt qua nhiều không gian khủng bố, nếu đối phó với đám tiểu quỷ này từ chính diện chắc chắn đánh không lại, nhưng không có nghĩa bọn họ không có thủ đoạn để chiến thắng.
“Lý lão, trước đó ngươi làm cái gì? Ta thấy trên tay ngươi có vết chai, hình như luyện rất nhiều năm.”
Hai người nằm sấp trên nóc nhà, Triệu Khách tỏ ra tùy ý hỏi.
“Người luyện võ!”
Lý Lão Hán liếc nhìn Triệu Khách, cầm tẩu thuốc gõ vào đế giày, nhẹ gật đầu thừa nhân: “Trước kia từng luyện, sau này theo nghề tạp kỹ, biểu diễn tạp kỹ cho người ta xem, nhưng… Có tác dụng cái rắm.”
Nói đến đây ánh mắt Lý Lão Hán trở nên rất phức tạp, lúc trước hắn ta còn thấy rất kiêu ngạo với bản lĩnh của mình, nhưng sau khi trở thành người đưa thư, sự kiêu ngạo này lập tức bị đánh đến vỡ nát.
Thử nghĩ xem, ngươi khổ luyện tuyệt chiêu gậy gộc cả nửa đời người, lại không thắng được lực lượng của một con tem, dù mấy tiểu tử choai choai chưa bao giờ luyện qua kiến thức cơ bản, sau khi lấy được một con tem, lập tức nắm giữ được tuyệt kỹ mà người khác phải khổ luyện cả đời.
Loại bất công này, ngoại trừ bản thân Lý Lão Hán thì không còn ai hiểu được trong lòng chua xót đến mức nào, cảm giác bản thân cố gắng cả nửa đời người lại sống như chó.
Nhưng cũng chính vì trở thành người đưa thư, Lý Lão Hán càng cảm thấy mình như một người sống, có sự tăng cường của con tem, cơ thể đã mục nát lại tràn đầy sức sống, cuộc đời càng có ý nghĩa hơn.
“Đừng nói nhảm, sắp bắt đầu rồi.”
Lúc này ánh mắt Lý Lão Hán nhìn sang, không biết trên góc tường ở nơi xa đã có thêm một lá cờ màu vàng hơi đỏ từ lúc nào.
Nhìn lại, phía đông và tây lần lượt có hai lá cờ lớn một đỏ một tím liên tiếp được dựng lên.
Thấy thế, Lý Lão Hán lập tức lấy ra một lá cờ màu xanh từ trong sách tem của mình, cắm xuống đầu tường, lá cờ ở bốn phía hình thành một góc đối xứng.
Ánh mắt Triệu Khách sáng lên, có thể cảm nhận được một cơn gió ấm thổi qua khiến trên dưới cả người mình cảm thấy ấm áp, dường như cả người ngâm trong suối nước nóng, lỗ chân lông trên dưới cả người cũng mở rộng.
“Loại cảm giác này!”
Triệu Khách siết chặt hai nắm đấm, cảm giác cả người như có một loại sức lực dùng không hết.
“Đây là Tứ Phương Trấn Dương Kỳ có thể trấn áp tà ma, khơi dậy huyết khí bản thân.” Lý Lão Hán đứng dậy bên cạnh Triệu Khách, cởi áo ra để lộ ra cơ bắp rắn chắc.
Lý lão đầu xuất thân là người luyện võ, luyện cả một đời, tuy cơ thể già nua nhưng huyết khí vẫn tràn đầy, sau khi được Tứ Phương Trấn Dương Kỳ gia trì, luồng huyết khí cổ xưa trong người lập tức bị khơi dậy.
Trong đôi mắt đục ngầu hiện ra một tia khôn khéo như một thanh kiếm sắc bén đâm vào tâm thần người ta, tinh, khí, thần trên cả người hoàn toàn có sự lột xác về chất.
Triệu Khách đứng bên cạnh hắn ta, chỉ cảm thấy lúc này Lý Lão Hán như một lò lửa, khí tức nóng rực thiêu đốt trên người mình, khiến da thịt Triệu Khách nóng lên.
“Đừng nóng vội, vẫn chưa xong!”
Chỉ thấy Lý Lão Hán chỉ ngón tay về một phía, Triệu Khách nhìn theo, toàn thân hai hoa đồng bên dưới trào ra máu đen, khuôn mặt nhỏ vốn hồng hào như trứng muối lột vỏ lại có từng mảnh máu thịt rơi xuống, để lộ ra da mặt đen nhánh như bị chiên qua, dường như lá cờ xung quanh cũng có sự ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ, chỉ có điều là ảnh hưởng tiêu cực.
“Ngươi cứ chờ ở đây, đợi chút nữa thấy chúng ta thành công thì phải chạy về phía đông, đến lúc đó Phi Mã sẽ tiếp ứng ở đó!”
Lý Lão Hán nói xong gọi ra cây trường côn màu đen, nhảy xuống từ đầu tường lao về phía đôi tiểu quỷ kia.
“Lão quỷ, đừng ăn một mình!”
Lý Lão Hán một ngựa đi đầu nhưng có người còn nhanh hơn cả Lý Lão Hán, Triệu Khách thấy một tên lùn trong nhóm người của Đông Tử lúc trước. Dáng vẻ của hắn ta không cao, nhưng tốc độ chạy lại nhanh đến líu lưỡi, rõ ràng không cam lòng để Lý Lão Hán ăn một mình, muốn đến tranh giành.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất