Chương 82 - Hỉ yến ở Bạch trạch (2)
Vốn Triệu Khách đã đi đến nơi xa, sau khi nghe quản sự nói vậy vội dừng chân, sau khi đứng lại đồng tử co rụt, trên mặt đột nhiên xuất hiện nụ cười quỷ dị.
“Khà khà khà khà…”
Tiếng cười trầm thấp vừa sắc bén vừa nhỏ bé như bị bóp cổ họng, chói tai như một tên thái giám, giơ mũi chân lên bước nhanh xuống núi.
Bên ngoài trấn ở sườn núi phía bắc, đứng từ xa có thể nghe được tiếng pháo nổ vui mừng.
Chỉ thấy trước cửa khu nhà cũ Bạch gia rất náo nhiệt, chỉ tiệc rượu đã được sắp xếp từ cửa đến đầu phố.
Chỉ có điều quy cách tiệc rượu khác với tiệc hiếu hỉ bình thường, chỉ thấy bàn của Bạch gia đều là màu hồng nhưng hai bên lại treo đèn lồng trắng, thậm chí câu đối ở cửa nhà cũng là một đỏ một trắng.
“Mời… Mời…”
Một tên trung niên ăn mặc phúc hậu đứng ngoài cửa đón khách, đồng thời gọi quản gia, dặn dò: “Hôm nay người tới đều là khách quý, trước tiên mặc kệ đồ ăn bên ngoài, để đám người bếp sau tăng cường mang thức ăn lên nội trạch.”
Quản gia gật đầu: “Lão gia yên tâm, ta sẽ đi giục.”
Nói xong lời này, chỉ thấy quản gia sải bước chạy đến bếp sau, còn chưa tới bếp sau đã ngửi được từng mùi thơm, không nhịn được nuốt nước bọt đi vào nhìn, ở bên trong cơ bản đã làm xong mấy món chính rồi.
Chỉ có một điều kỳ quái, đầu bếp Ma Tử ở bếp sau đã biến mất, thay vào đó là một người trẻ tuổi đứng trước bếp lò bận rộn.
“Hả? Trương Ma Tử đâu??” Thấy thế, quản gia không nhịn được nghi ngờ nói.
Chỉ thấy bóng dáng trên bếp lò không quay lại, một tay nhanh chóng cầm nồi xào lăn, đồng thời không quên cho thêm nguyên liệu vào bên trong, thoạt nhìn thuần thục hơn Trương Ma Tử nhiều.
“Hôm nay bụng Trương thúc không thoải mái, ta là chất tử của hắn, đến đây thay hắn.”
Nghe được tiếng the thé kia trả lời, không biết vì sao quản gia luôn cảm thấy cả người lạnh lẽo, nổi một lớp da gà.
Nhưng thấy đồ ăn đã dọn lên bàn, thoạt nhìn hương vị còn tốt hơn Trương Ma Tử, cũng không hỏi nhiều nữa.
“Được, ngươi nhanh lên, làm xong việc, lão gia sẽ có thưởng.”
“Được, chỉ thiếu một món canh là xong.”
Trước bếp lò, chỉ thấy vẻ mặt Triệu Khách quỷ dị không âm không dương, ngón tay bóp một cái, một túm bột phấn đỏ tươi được rải vào trong nồi nước theo ngón tay.
“Mời mời mời…”
Trong hậu trạch, mấy người trong các phòng Bạch gia đều tập trung một chỗ, ngoại trừ người trong Bạch gia và khách khứa quan trọng của Bạch gia, còn có một bàn riêng, trên bàn có ba người hai nam một nữ đang ngồi.
Người ngồi bên trái là một hán tử trung niên, da thịt thô ráp đen đúa, khuôn mặt đầy nếp nhăn, trông hình như đã hơn 50, là một cặp phu thê với lão bà kia, hai người đau khổ ngồi đó, trông đồ ăn trên bàn rất ngon miệng lại không ăn một miếng nào.
Nam nhân còn lại là một người thanh niên, nhìn dáng vẻ hơi tương tự với hán tử trung niên kia, hình như là một gặp phụ tử.
Thanh niên ngồi ở đó, trông vẻ mặt rất hưng phấn, thỉnh thoảng gắp một miếng đồ ăn cho vào trong miệng, quay sang nhìn rồi nói: “Cha, nương, ăn đi, đồ ăn rất ngon đấy, sao lại không ăn.”
Đôi phu phụ kia thấy thế không nhịn được lắc đầu, thanh niên thấy thế nhếch môi nói: “Ta nói cho các ngươi biết, ca ta vào Bạch gia ở rể là phúc phận của nhà ta, sau này nhà ta không cần lo ăn uống, ta cũng có tiền đi trả nợ cờ bạc, sau này ta còn có thể lấy một nàng dâu.”
Sau khi nghe thấy nhi tử nói vậy, lão phụ quay đầu nói: “Đây là những thứ mà ngươi dùng mạng ca ngươi để đổi!”
Sắc mặt thanh niên tối sầm lại, ném đũa lên bàn, tức giận nói: “Dù sao người cũng chôn rồi, hơn nữa lúc trước các ngươi cũng đồng ý.”
Nghe tiểu nhi tử nói vậy, sắc mặt hai phu thê thay đổi, ngồi ở đó nhìn những bàn khác, thấy người Bạch gia náo nhiệt như vậy, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
“Canh đến rồi!”
Đúng lúc này, thấy người hầu mang một bát canh lên đặt trên bàn.
Nước canh trong bát sứ thanh hoa được rắc một lớp vừng đen, màu sắc được chia thành hai phần đỏ và đen, hai viên hạt sen tô điểm, hiện ra hoa văn âm dương thái cực.
Nhếch mũi khẽ ngửi còn có thể ngửi được vị táo và vị mơ thơm ngát, khiến bát canh này hấp dẫn hơn nhiều.
Vốn trước đó ăn đồ ăn cũng gần no bụng rồi, nhưng ngửi được vị chua thanh ngọt này, vẫn không nhịn được trào nước bọt, muốn nếm thử một chút.
“Cha, nương, các ngươi đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đến uống ngụm canh đi.”
Thanh niên nhìn nước canh trong bát, lập tức múc một chén nhỏ cho hai người già bên cạnh, bản thân thì đắc ý ôm cả bát to uống.
Một ngụm nước canh vào miệng, chỉ cảm thấy cả người thoải mái như uống một ngụm nước suối trong veo, không chỉ đỡ ngán còn có vị ngọt ngào.
Sau khi uống một bát canh vào bụng, thanh niên cầm muỗng lên định múc canh, nhưng vừa đặt cái muỗng xuống, thanh niên đột nhiên cảm thấy tay nặng nề, dường như bị thứ gì đó dính chặt vào cái muỗng, trở nên rất nặng nề.
Thấy thế, thanh niên ngạc nhiên dùng sức kéo cái muỗng một phát, chỉ thấy lúc cái muỗng nhấc lên, một cái đầu quen thuộc cũng bay ra từ trong canh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thanh niên, ánh mắt dần sắc bén, giọng nói trầm thấp vặn hỏi: “Đệ đệ, ngươi đào ta lên từ lúc nào!”