Chương 96 - Ngươi từng giết người! (2)
Sau khi Vương Na nói xong, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách lập tức sáng ngời, đi lên trước nói: “Ngươi đã tới rồi, đi vào với ta, vừa hay chỗ ta có một vài thứ có thể giúp ngươi.”
Triệu Khách nghe vậy chậm rãi đứng lên, khóe môi giật giật, bình tĩnh thu hồi con dao găm trên tay vào trong sách tem, ánh mắt nhìn Trương Tử Dương ngồi dưới đất.
Trong tích tắc ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Trương Tử Dương, sự sợ hãi sâu trong mắt Trương Tử Dương khiến Triệu Khách cau mày, sải bước đi qua bên cạnh hắn ta.
“Ngồi đi!”
Đóng cửa lại, Vương Na mời Triệu Khách ngồi xuống, đồng thời rót một cốc nước cho Triệu Khách.
“Người kia là…” Triệu Khách chỉ ra bên ngoài.
Vương Na hơi bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Tinh thần hắn chịu sự kích thích nghiêm trọng, lúc bình thường còn tốt, nhưng cứ chịu kích thích là biến thành dáng vẻ kia, thật ra bệnh này khá dễ trị, có điều người thân không đồng ý cho nhập viện trị liệu, mà áp dụng cách trị liệu bảo thủ, thời gian lâu dài sẽ rất nguy hiểm.”
Vương Na cũng không giấu giếm điều gì với Triệu Khách, mặc dù vị Trương Tử Dương ở bên ngoài kia là một Giám đốc chăm sóc khách hàng, nhưng dựa vào sức quan sát hơn người và tài ăn nói để nâng cao thành tích, thật sự là cây rụng tiền của công ty bọn họ.
Nghe nói, chỉ phần trăm thu nhập mỗi tháng đã đạt đến mấy trăm vạn, cũng được coi là một tinh anh trong công việc.
Nhưng có một vài lúc năng lực đặc biệt cường đại thường là con dao hai lưỡi, người vừa rồi là lão bà của hắn ta, bởi vì Trương Tử Dương thường xuyên bận công việc, nàng ăn chơi trong quán bar nhiều, tất nhiên sẽ xuất hiện tình huống vượt quá giới hạn.
Dù nàng cố hết sức che giấu nhưng Trương Tử Dương chỉ cần đối mặt đã nhận ra vấn đề, không chỉ biết nàng vượt quá giới hạn, còn biết nàng giấu hắn ta đi phá thai.
Kết quả… Đã biến thành dáng vẻ hiên tại.
“Ôi, cũng là một người số khổ.”
Vương Na nói xong lời cuối cùng không nhịn được thấy bất đắc dĩ, đương nhiên vẫn không quên nhắc nhở Triệu Khách: “Đúng rồi, ngươi biết chuyện này là được rồi, không được nói ra ngoài đấy.”
“Ngươi cảm thấy ta là người thích đi buôn chuyện với người khác sao?”
“Dĩ nhiên không phải! Vì vậy ta mới nói cho ngươi biết, nếu không một mình ta luôn giữ nhiều chuyện như vậy, sớm muộn gì cũng biến thành bệnh nhân tâm thần.”
Khuông mặt Triệu Khách đen xì, trên thực tế đây không phải lần đầu tiên hắn bị Vương Na coi là thùng rác để tâm tình hết mọi chuyện.
Tuy Vương Na rất chắc chắn nhưng Triệu Khách vẫn không nhịn được dò hỏi: “Ngươi xác định hắn thật sự bị điên rồi?”
Nghĩ đến hành động vừa rồi của Trương Tử Dương, cùng ánh mắt khác lạ của hắn ta vào lúc cuối cùng, không biết hắn quá đa nghi hay không, luôn cảm thấy tên này không hề điên.
“Không thể nói là điên nhưng cũng không khác là bao, hắn phải chịu kích thích tinh thần cực lớn, cộng thêm nhà hắn cứ khăng khăng với cách trị liệu bảo thủ, ta đoán chẳng khác là bao.”
Chỉ thấy Vương Na vừa nói vừa lấy tài liệu từ trong túi hồ sơ đưa cho Triệu Khách, đồng thời đặt một lọ thuốc ở trước mặt Triệu Khách nói: “Đây là thuốc mới được nghiên cứu chế tạo ở trong nước, đã trải qua thí nghiệm công dụng, có hiệu quả rất tốt.”
Vương Na lấy ra một viên từ trong lọ thuốc, đưa cho Triệu Khách: “Uống đi, vị hoa quả có hiệu quả an thần rất tốt, ngươi…”
Vương Na còn chưa nói hết câu đã thấy Triệu Khách đột nhiên túm lấy cổ tay nàng, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt quyến rũ âm nhu nhìn chằm chằm vào mắt Vương Na: “Tiểu muội muội, bắt được ngươi rồi!”
Nói xong chỉ thấy Triệu Khách thè lưỡi liếm khóe môi một cái, tay còn lại nhanh chóng túm lấy.
Dưới bức tường cao đổ nát, ánh nắng xuyên qua hành lang chiếu xuống mặt đất tạo ra màu sắc rực rỡ như lưu ly, cẩn thận lắng nghe có thể nghe được tiếng hát tốt lành truyền ra từ trong giáo đường.
Thỉnh thoảng có chim chóc hót vang trên tán cây cao lớn yên bình, ôn hòa.
“Cộc cộc cộc…”
Dưới ánh mặt trời vang lên từng tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng động càng ngày càng gần như ở ngay bên tai, nhưng cẩn thận lắng nghe lại như rất xa xôi.
“Triệu tiên sinh, ngươi thấy cái gì?”
Một giọng nói rất nhẹ nhàng vang lên bên tai, dường như là câu hỏi phát ra từ sâu trong đầu hắn, khiến Triệu Khách vô thức nghe theo sự dẫn dắt của giọng nói này, bắt đầu quan sát xung quanh.
“Không nhìn thấy cái gì hết!”
“Vậy ngươi nghe được cái gì?”
“Tiếng bước chân!”
Tiếng ca hát vang lên bên tai càng lúc càng lớn, nhưng điều kỳ quái là tiếng bước chân của hắn cũng trở nên rõ ràng hơn.
Cộc cộc cộc…
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đột nhiên Triệu Khách mơ hồ thấy một cái bóng mờ ở trước mặt, bóng người này bao trùm trong tia sáng u ám khiến Triệu Khách không thể nhìn rõ bóng dáng của nàng, nhưng điều khiến Triệu Khách có một ấn tượng sâu sắc đó là nàng đi một đôi giày đỏ tươi.
“Đừng đi!!”
Thấy thế, Triệu Khách sải bước đuổi theo, căn phòng rách nát xung quanh không ngừng thay đổi, Triệu Khách dốc hết sức đuổi theo, nhưng cứ đuổi rồi lại đuổi, bóng dáng tiểu nữ hài kia đã biến mất không thấy gì nữa.
Xung quanh là một rừng cây u ám, tình cảnh trước mắt như đã từng quen biết khiến Triệu Khách đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, xoay người quay về, nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn.
“Nơi này là!!”