Chương 17: Ngươi cái này liền học được?
Lam nhạt hệ thống màn hình lại lần nữa xuất hiện tại Colman trước mắt:
【 Túc Chủ - Colman 】
【 Tuổi tác - 24 】
【 Thân phận - Colman hải tặc đoàn đoàn trưởng 】
【 Kỹ năng: 】
Kiếm thuật - LV-5: 1021/1600 (thần tốc)
Thể phách - LV-5: 280/1600 (cân đối)
Hàng hải - LV-1: 12/100
Stealth Foot - LV-1: 3/200
【 Huy chương: 】
Thuyền trưởng chi nộ - Bộ hạ thể lực khôi phục tốc độ +20%
Thanh danh vang dội - Xem xét tiềm ẩn năng lực lực
【 Điểm đánh giá - Thanh Đồng: Phóng nhãn Tứ Hải thậm chí Paradise, ngươi cũng xem như cái nhân vật, nhưng ở Tân Thế Giới còn mời cụp đuôi làm người. 】
Nương theo lấy Stealth Foot kỹ năng giác tỉnh, Colman cá nhân điểm đánh giá, cũng rốt cục tấn thăng làm Thanh Đồng.
"Rốt cục thoát khỏi Tạp Ngư xưng hào, không dễ dàng."
Colman cười nhạt một tiếng.
Lập tức vô số kinh nghiệm liên quan tới Stealth Foot kỹ năng trong nháy mắt tràn vào trong đầu.
Hắn hai chân cũng dần dần nóng lên.
Nương theo lấy cảm giác vừa tê dại lại ngứa, dưới làn da bắp chân, như là có vô số con chuột đang nhốn nháo, truyền đến cảm giác đau co rút.
Đó là Stealth Foot kỹ năng đang không ngừng cải tạo kết cấu chân cùng bắp thịt của hắn, làm cho đạt tới trạng thái ứng kỹ năng phù hợp nhất.
Mấy phút đồng hồ sau.
Sự biến hóa của cơ thể Colman dần dần dừng lại.
Hai chân của hắn trở nên càng thêm thon dài, truyền đến cảm giác vô cùng nhẹ nhàng.
Hắn bản năng bước ra một bước, trong nháy mắt đã xuất hiện tại mấy mét bên ngoài.
"Chiêu này còn cần thời gian để quen thuộc!"
Nghĩ đến đây.
Colman trực tiếp đi vào phòng tu luyện, bắt đầu làm quen với Stealth Foot kỹ năng vừa đạt được. Hắn bước ra một bước, trong chớp mắt đã biến mất trong không khí.
Tiếp theo một cái chớp mắt...
Bành!
Colman hình chữ đại va vào trên tường. Cho dù là thân thể đã được cường hóa, hắn cũng cảm thấy đau đớn một hồi. May mà với thể chất của hắn, cũng không nhận tổn thương gì.
Colman phủi bụi trên người, biểu lộ lại không hề nhụt chí:
"Tuy nhiên Stealth Foot đẳng cấp chỉ có LV-1, nhưng tốc độ của ta, tựa hồ so với Kuro còn nhanh hơn, cũng càng khó khống chế."
"Bất quá."
"Di chuyển với tốc độ cao ở trong cảm giác không có vấn đề, hẳn là ta đối với chiêu này còn chưa đủ quen thuộc."
"Luyện!"
Lập tức, tiếng va đập quen thuộc lại truyền đến từ phòng tu luyện.
Bành!
Bành!
Bành!
...
Tiếng va đập liên miên không ngừng, cùng với động tĩnh mà Kuro tu luyện sinh ra vài ngày trước, giống như đúc.
Trong phòng y vụ.
Thuyền y Chaka, vừa mới khám xong thương thế của mọi người, nghe thấy động tĩnh quen thuộc, cau mày:
"Phó Thuyền Trưởng lại bắt đầu rồi sao?"
"Nói với hắn mấy lần rồi, thương cân động cốt, không có nửa tháng không thể hồi phục, hắn hết lần này tới lần khác không nghe."
"Ai..."
"Chỉ có những người không màng sống chết như vậy, mới có thể thu được loại sức mạnh giống như quái vật kia. Yesop, cậu nói có phải không..."
Thuyền y Chaka vốn muốn quay đầu đáp lời y tá Yesop, lại nhìn thấy Kuro đang nằm trên giường bệnh, không nói một lời.
Hắn sững sờ, nghi ngờ nói:
"Trong phòng tu luyện không phải Phó Thuyền Trưởng? Vậy là ai?"
"Ta cũng muốn biết."
Kuro sắc mặt âm trầm, trong lòng không khỏi hiện lên gương mặt của Colman.
"Sẽ không thật sự là hắn chứ? Loại chuyện này... loại chuyện này..."
"Bất kể nói thế nào, chỉ đứng ngoài quan sát mấy lần mà đã học hội được chiêu thức mà ta tốn hao đã nhiều năm mới khai phá ra, cũng quá mức không hợp thói thường rồi?"
"Đó là Miêu Nhân huynh đệ? Hay là Jango?"
Lòng Kuro rối như tơ vò, không lo được thương thế trên người, miễn cưỡng đứng dậy, khập khiễng hướng về phòng tu luyện đi đến.
Giờ phút này.
Bên ngoài phòng tu luyện đã tụ tập không ít người. Kuro một tay xốc lên chặn cửa của Miêu Nhân huynh đệ, ánh mắt run rẩy nhìn về phía trong phòng.
"A? Bên trong không phải Phó Thuyền Trưởng sao? Trừ ngươi ra còn có ai có thể nắm giữ Stealth Foot?"
Jango nghi ngờ nói.
Hắn đã từng vô số lần gặp qua Kuro thi triển chiêu này. Dù cho không biết sử dụng, nhưng đối với nó cũng vô cùng quen thuộc. Giờ phút này, người đang thi triển trong phòng tu luyện không thể nghi ngờ cũng là Stealth Foot!
Nhưng nếu không phải Kuro, thì là ai?
Một bên, Miêu Nhân huynh đệ cũng một mặt kinh ngạc nhìn về phía Kuro.
Chỉ thấy người sau toàn thân quấn đầy băng vải, thậm chí bước đi còn không lưu loát, hoàn toàn không giống bộ dáng có thể tiếp tục chiến đấu.
"Ở bên trong là..."
Miêu Nhân huynh đệ Sam và George liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía Kuro, mặt lộ vẻ không hiểu.
"Ta cũng muốn biết..."
Kuro cắn chặt hàm răng.
Một nửa số người từng đi theo hắn đều đã tụ tập ở đây.
Không đến được thì hoặc là đang bị thương, hoặc là căn bản không có tư chất để học hội Stealth Foot.
Bởi vì trong số những người ở đây, căn bản không thể nào là thuộc hạ cũ của hắn. Vậy thì chỉ có thể là người vốn thuộc về dưới trướng Colman, hoặc là...
Cũng có thể là Colman!
"Nhìn vài lần liền có thể học hội tuyệt kỹ trấn phái của ta? Đây là trò đùa hay sao mà mở có chút quá đà rồi!"
Giờ khắc này.
Tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía phòng tu luyện.
Nương theo lấy thời gian trôi qua, tàn ảnh trong phòng tu luyện tốc độ càng lúc càng nhanh, nhưng vì siêu tốc độ không thể khống chế mà va vào tường, tình huống đó lại càng ngày càng ít.
Nửa giờ sau.
Trong phòng tu luyện, chỉ còn lại một đạo tàn ảnh không ngừng lấp lóe. Hiển nhiên, người đó đối với Stealth Foot đã khống chế càng lúc càng thuần thục, thậm chí còn vượt qua cả Kuro - người sáng tạo ra nó.
Tàn ảnh trong phòng tu luyện chậm rãi dừng lại. Mọi người cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo của người đó.
Thân hình cao lớn nhưng không hề cồng kềnh, đường cong bắp thịt trôi chảy, lại phối hợp với một khuôn mặt anh tuấn. Không phải thuyền trưởng Colman thì là ai?
Thấy mọi người bốn phía, Colman khẽ nhíu mày:
"Đều đến đây làm gì? Không tu luyện sao? Hay là cần ta đè ép, các ngươi mới tự giác?"
Mọi người nghe vậy nhao nhao tản đi. Chỉ có bốn người đứng ở phía trước nhất sững sờ nhìn về phía Colman.
"Thuyền trưởng, ngươi đã hoàn toàn nắm giữ Stealth Foot? Thậm chí sẽ không giống như Kuro bị mất kiểm soát?"
Jango há hốc mồm. Sự thật bày ra trước mắt, cho dù hắn không muốn tin cũng phải tin.
"Hơn nữa, nếu ta nhớ không lầm, khoảng thời gian này thuyền trưởng cơ bản đều đang hướng dẫn chúng ta tu luyện. Nói cách khác, thời gian tu luyện của chính hắn căn bản không nhiều!"
Sam phát ra một tiếng kinh hô, biểu hiện trên mặt đã không còn là kinh ngạc mà là sợ hãi.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy đã nắm giữ kỹ năng tâm đắc của Kuro, thậm chí độ hoàn thành còn cao hơn cả Kuro.
Thiên phú như vậy, đã hoàn toàn là một sinh vật đến từ không gian khác rồi.
Trong lúc nhất thời, mọi người nhìn về phía Kuro trong ánh mắt cũng không khỏi mang theo một tia đồng tình.
Kuro sắc mặt một trận trắng bệch, trong lòng tia ảo tưởng cuối cùng cũng bị đánh tan.
Lúc này hắn mới phản ứng được vì sao Colman nguyện ý chỉ điểm mình.
Chỉ vì Colman đã hoàn thành chiêu này trước hắn, thậm chí là trong tình huống chưa từng giác tỉnh Haki Quan Sát!
Chờ đến khi hắn thật sự hoàn toàn nắm giữ chiêu này, Colman lại nên đạt tới trình độ nào?
Giờ khắc này.
Kuro thậm chí không để ý đến cặp kính trên sống mũi đang từ từ trượt xuống:
"Ngươi học hội lúc nào?"
"Vừa rồi."
"Trước kia chưa từng học qua?"
"Không có."
Kuro nhất thời trầm mặc không nói, ánh mắt đều có chút trống rỗng.
Colman vỗ vỗ vai hắn rồi quay người rời đi.
Miêu Nhân huynh đệ mang theo ánh mắt đồng tình nhìn Kuro, cũng vai hướng đi boong thuyền.
Tốc độ tiến bộ của Colman mang lại áp lực rất lớn cho họ.
Nếu bị bỏ lại quá xa, bọn họ đối với hải tặc đoàn không thể nghi ngờ sẽ mất đi giá trị.
Mà trong Thế Giới Hải Tặc, mất đi giá trị thường thường đã đại biểu cho việc bị vứt bỏ.
Kuro đứng tại cửa phòng tu luyện, gần như cắn nát một hàm răng.
Vài phút đồng hồ sau.
Hắn sắc mặt âm trầm, dùng tay đẩy đẩy kính mắt, quay người hướng về phòng y tế đi đến.
"Ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, ta muốn tại ba ngày sau bắt đầu tu luyện!"
"Đó căn bản không có khả năng!"
Thuyền y Chaka bất đắc dĩ buông tay.
Cơn giận của Kuro khiến hắn không để ý đến những lời này. Hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng giác tỉnh loại Haki Quan Sát trong truyền thuyết kia.
"Ta mặc kệ!"
"Ngươi chỉ có ba ngày thời gian, nếu không thì ta liền đem ngươi ném vào hải lý cho cá ăn!"