Người Tại Già Thiên, Rút Thẻ Thành Đế

Chương 3: Hai khối gỗ, Kim Cương Xử

Chương 3: Hai khối gỗ, Kim Cương Xử
Trước Đại Lôi Âm Tự.
Một gốc Bồ Đề Thụ đã sớm khô héo, chỉ còn lại vài ba phiến lá xanh biếc, vẫn tỏa ra thứ ánh sáng xanh trong suốt, cho thấy sự bất phàm của cây.
Mọi người đi tới nơi đây, ánh mắt đều gắt gao nhìn chăm chú vào bốn chữ cổ trên tấm bảng cửa, thảy đều bị chấn động đến tột đỉnh.
Đại Lôi Âm Tự lại tọa lạc tại Hỏa Tinh.
Thế giới quan của bọn họ, chịu một sự va chạm cực lớn.
Lúc này, Diệp Phàm kéo Bàng Bác, phóng thẳng vào bên trong chùa miếu.
Những người khác thấy thế, cũng đều hiểu rõ trong chùa miếu có thể còn lưu giữ bảo vật do Thích Ca Mâu Ni để lại, ào ào không cam lòng đứng sau người, bước theo dấu chân hai người Diệp Phàm tiến vào Đại Lôi Âm Tự.
Chỉ có Phương Dương đứng im tại chỗ, đợi cho tất cả mọi người đã đi sâu vào chùa miếu, mới rút ra thanh Thái Hoàng Kiếm hàng nhái, đi tới trước thân cây Bồ Đề.
Thanh kiếm dài chém sắt như chém bùn cắm phập vào trong thân cây, hầu như không cảm thấy mảy may lực cản nào, rất nhanh đã cắt được một khối thân cây lớn.
Đáng tiếc thay, gốc Bồ Đề Thụ này đã sớm mục rỗng, dù hắn cố tình cắt lấy phần gỗ bên trong, cũng vẫn cách vị trí thụ tâm rất xa.
Hơn nữa, phần gỗ bên trong đã mất đi sinh cơ, cũng không biết còn giữ được mấy phần thần dị, liệu có thể dùng làm một loại thánh tài để rèn đúc binh khí hay không.
Sau vài phút ngắn ngủi.
Phương Dương nương vào lực lượng do Hổ Lang Đan mang lại, đã đào được trọn vẹn hai khối mét khối Bồ Đề Mộc, rồi thu vào trong vòng tay trữ vật của mình.
Vòng tay trữ vật không gian rất nhỏ, chỉ vỏn vẹn mười mét khối, bằng không hắn chắc chắn sẽ không chỉ lấy đi chút khối gỗ này, mà sẽ mang cả cây Bồ Đề Thụ đi mất.
Sau đó, từng kiện từng kiện vật phẩm, bao gồm cả cưa điện, cái thang và nhiều vật phẩm khác, đều bị ném vào trong hốc cây, ngõ hầu không chiếm dụng không gian vốn đã chẳng còn bao nhiêu.
Phương Dương vô cùng rõ ràng, mấy thứ này đối với tu sĩ mà nói, căn bản không có mảy may tác dụng.
Ban đầu, hắn còn muốn dùng cưa điện để cắt thân cây, dùng cái thang để hái lá Bồ Đề, nhưng bởi có Thái Hoàng Kiếm hàng nhái cùng Hổ Lang Đan trong tay, nên mấy thứ này liền đã mất đi tác dụng.
Chỉ có vài món vũ khí nóng, còn bị lưu lại trong vòng tay trữ vật, để đề phòng vạn nhất, lo trước khỏi họa.
Dẫu Thái Hoàng Kiếm hàng nhái có mạnh mẽ, nhưng trong tay hắn – một phàm nhân – cũng chỉ là một thanh thần binh lợi nhận có thể chém sắt như chém bùn, thổi tóc tóc đứt, chứ chẳng thể phát huy ra dù chỉ một tia uy năng.
Sau khi từ trong hốc cây bước ra, Phương Dương đi tới trước một cành cây rủ xuống, trên đó có sáu mảnh lá cây xanh biếc như ngọc, chính là sinh cơ cuối cùng của Bồ Đề Thụ.
Để dưỡng dục hạt Bồ Đề, Bồ Đề Cổ Thụ đã lấy toàn bộ tinh hoa trong thân mình làm chất dinh dưỡng, khiến thân cây mục rỗng, lá cây khô héo.
Phương Dương cong hai chân, nhẹ nhàng nhún một cái, liền vọt cao ba mét, hái xuống sáu chiếc lá Bồ Đề này.
Ngộ Đạo Trà Thụ và Bồ Đề Thụ, đều là thứ giúp tăng trưởng ngộ tính, giúp người đốn ngộ. Chúng đều là Bất Tử Thần Thụ, nên công hiệu phiến lá của cả hai hẳn là không khác biệt mấy.
Chờ khi hắn tiếp xúc được tu hành công pháp, liền có thể phát huy ra đại tác dụng.
So với hạt Bồ Đề có ý chí Thích Ca Mâu Ni gửi gắm, vẫn là sáu chiếc lá Bồ Đề này thích hợp với hắn hơn.
Phương Dương liếc nhìn bộ rễ già của cây Bồ Đề, dù biết rõ nơi đó có chôn hạt Bồ Đề, cũng không có ý nghĩ đào lên.
Trong Thạch phường Thánh Thành có hạt giống Kỳ Lân Bất Tử Dược, còn có Bất Tử Dược hình người không trọn vẹn, đang đợi hắn đến cắt ra.
Chẳng cần thiết vì một hạt Bồ Đề, mà vướng vào nhân quả Phật môn, bị thần niệm của Thích Ca Mâu Ni quấn thân.
Sau đó, Phương Dương cất bước tiến vào Đại Lôi Âm Tự, chuẩn bị tìm một kiện phật khí để tự bảo vệ bản thân, ngõ hầu không bị Thần Ngạc xuyên thủng trán.
Bên trong Đại Lôi Âm Tự.
Lớp bụi đất dày đặc vùi lấp ngôi chùa cổ này, hiện tại chỉ có vài ba người đang tìm kiếm phật khí do Phật Đà để lại.
Phương Dương đi vào trong đó, cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người, bởi ai nấy đều dốc toàn tâm toàn lực tìm kiếm khắp các ngõ ngách, để mong tìm được một kiện phật khí.
"Bồ Đề Thụ?"
Diệp Phàm đến gần, hạ giọng dò hỏi.
Hắn đã sớm cảm thấy gốc Bồ Đề Thụ kia có điều gì đó quái lạ, nhìn thấy sáu mảnh lá Bồ Đề có ánh huỳnh quang giống như đang lưu động xuống phía dưới rễ cây, nhưng cảm thấy không tiện cẩn thận xem xét ngay trước mặt mọi người.
Vì vậy đã dẫn đầu đi vào chùa cổ, nhằm thu hút sự chú ý của những người khác, chuẩn bị sau đó quay lại tìm kiếm bảo vật dưới gốc cây Bồ Đề.
Không nghĩ tới, Phương Dương lại rớt lại phía sau, còn nán lại bên ngoài chờ đợi vài phút, chẳng hay có tìm được món bảo vật kia hay không.
"Hái xuống vài chiếc lá Bồ Đề."
Phương Dương không hề che giấu, trả lời vấn đề của Diệp Phàm.
Diệp Phàm nghe vậy trong lòng như có điều suy tư, cầm trong tay thanh đồng cổ đăng giao lại cho Bàng Bác, sau đó liền đi ra ngoài, chuẩn bị tìm tòi một lượt nơi rễ cây Bồ Đề.
"Người anh em, đi cùng nhau chăng?"
Bàng Bác hào phóng nói.
Trong tay hắn thanh đồng cổ đăng thường xuyên tỏa sáng bất diệt, ở nơi ngôi chùa cổ u ám này để tìm kiếm phật khí, xem như chiếm được tiện nghi rất lớn.
"Cảm ơn, bất quá không cần."
Phương Dương khéo léo từ chối hảo ý của đối phương.
"Được rồi, vậy chúc ngươi may mắn."
Bàng Bác nhún vai, bắt đầu mượn ánh đèn từ thanh đồng cổ đăng, tìm kiếm phật khí trong chùa cổ.
Có đèn đồng trong tay, tìm được mấy món phật khí chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?
Đến lúc đó phật khí quá nhiều, có khi nào lại không tiện cầm không?
Thật đúng là nỗi buồn hạnh phúc a!
Chùa cổ cũng không rộng rãi lắm.
Tổng cộng ba mươi người ở đây tìm kiếm, kỳ thực đã có gần một nửa không gian bị mọi người tìm kiếm qua, khiến bụi đất tung bay mù mịt, không khí tràn đầy bụi bặm.
Nhưng giờ đây đều đã tới Hỏa Tinh, tự nhiên không ai để ý việc hít phải nhiều bụi như vậy liệu có ảnh hưởng đến sức khỏe hay không.
Trong chùa cổ, có một tôn tượng phật đá sừng sững, Phương Dương trực tiếp đi về phía đó.
Nếu như nhớ không lầm, gần tượng phật đá có hai kiện phật khí.
Quả nhiên, hắn phía sau tượng phật đá, sau một phen tìm tòi, đã tìm được một thanh Kim Cương Xử bị gãy làm đôi.
Vật này trong Phật giáo có ý nghĩa đặc thù, lại được mệnh danh là Hàng Ma Xử, có công hiệu hàng phục tâm ma, bài trừ ngoại địch, là một kiện vũ khí hiếm có của Phật môn.
"Nên chết!"
Cách Phương Dương hai mét, Lưu Vân Chí thầm mắng một tiếng.
Mục tiêu của hắn chính là phía sau tượng phật đá, nếu Phương Dương không nửa đường chen ngang, thì kiện phật khí này chắc chắn đã rơi vào tay hắn.
'Người này là bạn học cấp ba của Diệp Phàm, không cùng phe phái với chúng ta. Ngược lại, có thể tìm cách đoạt lại Kim Cương Xử.'
Lưu Vân Chí nảy sinh ý nghĩ âm u.
Ở địa giới mà pháp luật không quản tới này, có ai sẽ vì một kẻ xa lạ bèo nước gặp nhau mà ra mặt chứ?
Đến mức Diệp Phàm. . .
Ta sẽ sợ hắn ư?
Lưu Vân Chí nghĩ đến tên đối thủ cũ này, lửa giận càng tăng lên.
Phương Dương nắm được Kim Cương Xử trong tay, không tiếp tục tìm kiếm thêm phật khí nào khác.
Hắn không tham lam, chỉ cần có một kiện phật khí, có thể bảo vệ bản thân, tránh bị Thần Ngạc để mắt tới là đủ rồi.
Khi rời khỏi ngôi miếu cổ, Diệp Phàm vừa vặn đi về phía này, trên mặt không lộ thanh sắc, khiến người khác không thể nhìn ra được rốt cuộc hắn có thu hoạch gì hay không.
"Cảm ơn."
Diệp Phàm thử dò hỏi.
"Không cần phải khách khí."
Phương Dương đáp lại bằng một nụ cười.
"Chẳng lẽ không đợi thêm một lúc sao?"
Diệp Phàm nghe vậy trong lòng chợt hiểu, rõ ràng đối phương cũng đã phát giác được nơi rễ cây có dị dạng, nhưng chẳng biết vì sao lại không đào đất ra xem xét.
"Truyền thuyết kể rằng, dưới Đại Lôi Âm Tự, Thích Ca Mâu Ni đã trấn áp mười tám con yêu ma, mà trong nhân thế vẫn lưu truyền mười tám tầng Địa Ngục, chính là xuất phát từ nơi đây."
"Vọng động phật khí, e rằng sẽ phá bỏ phong ấn, khiến yêu ma dưới địa ngục lại được thấy ánh mặt trời."
Phương Dương lưu lại vài lời như vậy, rồi bước chân không ngừng hướng quan tài đồng thau cổ mà đi.
Sau lưng, Diệp Phàm sắc mặt biến hóa.
Chuyện như thế này thà rằng tin là có, còn hơn không tin...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất