Người Tình Trí Mạng

Chương 523: Đẹp như tiên

Tới khi lò hương bắt đầu được nung và định hình, Nhiêu Tôn bỗng nói với vẻ cực kỳ khó hiểu: "Vì sao phải làm hình bé nhân sâm trên đỉnh đầu? Tần Thiên Bảo đâu muốn có con?"

Nguyễn Kỳ sững người giây lát, rồi nhanh chóng hiểu ra, cãi lại: "Còn không phải tại anh ban đầu đi vẽ bé hồ lô lên đó?"

Đồ đựng hương dễ làm, trái phải chẳng qua vẫn là một chiếc hộp. Gối trúc khó ở khoản đan tết, việc này có đánh chết Nhiêu Tôn cũng không làm ra được, Nguyễn Kỳ đành phải phát huy tay nghề của cô. Cô là người cung cấp nguyên liệu, có những khi đi tới những khu vực thôn quê hẻo lánh để thu thập nguyên liệu sẽ không thể có những chiếc hộp đựng cho ra hình ra dáng. Cô sẽ chỉ dệt một vài chiếc làn hoặc giỏ đơn giản, nguyên lý đại khái là giống nhau, thế nên Nguyễn Kỳ cũng coi như dân lành nghề.

Theo như yêu cầu của Tưởng Ly, bên cạnh gối phải để những lỗ kín. Về điểm này Nhiêu Tôn không hiểu nhưng Nguyễn Kỳ thì hiểu. Cô biết Tưởng Ly định nhét một vài thứ vào trong gối trúc, thế nên lúc đan cũng cố gắng để ý một chút.

Mấy hôm nay, ở Tần Xuyên đã xảy ra một chuyện.

Được đồn đại qua lời của những người dân, nói mấy hôm nay phàm là những người đi ngang qua cửa nhà tộc trưởng Tần đều sẽ cảm giác khác lạ.

Khác lạ thế nào?

Dường như hai cánh cửa lớn đóng kín đó có thứ gì vậy, họ luôn tự động nảy sinh một cảm giác kính sợ, nhưng đồng thời cùng với đó tâm trạng lại vô cùng vui vẻ, thoải mái.

Vị trí của nhà tộc trưởng Tần rất đẹp, phàm là những người xuống đồng làm việc đều sẽ phải đi ngang qua, thế nên không ít người đều có cảm giác này.

Lại có người nói, mỗi lần đi ngang qua nhà tộc trưởng Tần đều ngửi thấy một mùi hương lạ. Nếu nói là mùi thơm đi, lại không quá nồng đậm. Còn nếu nói không phải mùi thơm thì nó lại cứ vấn vít quanh mũi không ngừng, thậm chí còn dính cả vào quần áo, đến lúc về nhà rồi nó vẫn mãi không tan.

Nói vậy lại có người ngắt ngang, việc này có liên quan đến lá bùa thỉnh nguyện Tưởng cô nương để lại.

Bùa thỉnh nguyện là cách để nói chuyện với thần linh trên trời, chắc chắn đã được trời đất chấp thuận, nên mới có chuyện kỳ tích xảy ra. Nhất thời khắp Tần Xuyên đều đồn thổi, xem ra Tần Thiên Bảo được cứu rồi, Tưởng cô nương đó thật sự có thể nói lời trời cao nghe thấu.

Mọi người trong giây lát xôn xao bàn tán.

Duy chỉ có Tần nhị nương là mấy hôm nay vẫn không nói cười, đúng thời gian cố định lại tới đứng trước cửa nhà tộc trưởng Tần, không chút thay đổi, đứng đó đến tận khi trời sáng.

Có lúc Nguyễn Kỳ sẽ ngó ra bên ngoài qua khe cửa, khi bất thình lình chạm phải ánh mắt Tần nhị nương, cô lại giật mình thảng thốt đến đổ mồ hôi lạnh sau lưng, quay về liền cùng Nhiêu Tôn lải nhải: Quá đáng sợ rồi, màu con ngươi của người Tần Xuyên bọn họ vốn đã nhạt hơn người thường, nửa đêm nửa hôm nhìn vào mắt Tần nhị nương chỉ có một màu xám trắng, như ma vậy.

Nhiêu Tôn thản nhiên như không: "Bà ta trừng mắt với cô thì cô trừng lại, đừng để thua về khí thế."

Lúc họ nói chuyện là đúng đêm mùa hè, Tần Xuyên rất náo nhiệt.

Tần Thiên Bảo mặc chiếc áo dài trắng như tuyết đứng trước bàn trong phòng sách cầm cây bút lông viết chữ. Từng nét bút đều toát ra sự trầm ổn phóng khoáng không phù hợp với độ tuổi. Nét chữ trên lớp giấy thô mạnh mẽ sắc bén, lặp đi lặp lại bốn chữ: Quân tử hảo cầu.

Hết tờ này đến tờ khác.

Viết xong liền vo tròn lại thành một cục ném xuống bên cạnh chân, ngay sau đó lại viết tiếp.

Tối nay tộc trưởng Tần có việc ra ngoài, bố mẹ Thiên Bảo vẫn bận rộn việc nông. Tần Thiên Bảo tuy nói là bệnh lạ nhưng cũng may không đi lung tung, thế nên bố mẹ Thiên Bảo cũng yên tâm hơn ít nhiều.

Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ trở thành "người giám hộ" của Tần Thiên Bảo.

Vì có công việc chuẩn bị, nên ban đầu Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ dự định ở lại nhà tộc trưởng Tần cả sáng lẫn đêm. Mà tộc trưởng Tần cũng có dự định này. Tưởng Ly vừa đi, ông liền thấp thỏm trong lòng, giữ mấy người đồng hành của Tưởng Ly bên cạnh coi như cũng đỡ lo lắng hơn.

Trong nhà có bốn phòng, chỉ có một gian phòng phía Bắc là còn trống.

Mẹ Thiên Bảo trong lúc dọn dẹp có tiện miệng hỏi Nguyễn Kỳ là đã kết hôn với Nhiêu Tôn chưa, khiến cho Nguyễn Kỳ rất ngượng ngập. Nhiêu Tôn thấy Nguyễn Kỳ không lên tiếng, cũng không tiện giải thích quan hệ của họ bèn trả lời: Vẫn chưa kết hôn.

Mẹ Thiên Bảo nghe thấy vậy bèn nhường căn phòng phía Bắc lại cho Nguyễn Kỳ ở một mình. Còn Nhiêu Tôn có thể ngủ phòng chính. Hai vợ chồng họ dọn lên nằm trên chiếc giường đơn sơ của Thiên Bảo. Về việc này, mẹ Thiên Bảo còn đặc biệt nói rõ một câu: Mong hai vị thông cảo, tuy rằng người ta nói tiếp khách phải chu đáo nhưng dù sao hai người vẫn chưa thành hôn, nam nữ thụ thụ bất thân.

Nhiêu Tôn tuy không thoải mái, nhưng ở một nơi sống khép kín như Tần Xuyên, người ta suy nghĩ như vậy cũng là chuyện thường tình. Thêm nữa, anh cũng quả thực không thể vô liêm sỉ chen chúc cùng Nguyễn Kỳ trong một căn phòng, cho dù là trải chăn nằm đất. Nhưng chiếm dụng phòng của bố mẹ Thiên Bảo không phải là suy nghĩ ban đầu của anh. Anh yêu cầu được ở chung một phòng với Thiên Bảo. Lý do là có thể quan sát tình hình thằng bé bất cứ lúc nào.

Mẹ Thiên Bảo ái ngại, nhưng cũng không thể ngồi cự cãi với Nhiêu Tôn nên đành làm theo.

Trên bàn có một tách trà, Nguyễn Kỳ ngồi giữa hương trà thơm. Ăn tối xong cô liền lười biếng, một tay cầm tách trà, một tay chống má như đang quan sát một Tần Thiên Bảo đẹp như tranh.

Nhiêu Tôn ngồi dựa bên cửa phòng ngủ, thi thoảng lại nói chuyện bâng quơ với Nguyễn Kỳ. Hai người họ nói từ chuyện làm các đồ vật như lò hương, gối túc cho tới việc không biết Tưởng Ly sẽ chữa cho Tần Thiên Bảo như thế nào. Cuối cùng, Nguyễn Kỳ nhấp một ngụm trà rồi đổi tư thế ngồi, cũng đổi luôn bàn tay sang chống cằm, thở dài: "Thật là đáng tiếc."

Nhiêu Tôn không hiểu cô tiếc cái gì.

Nguyễn Kỳ thở dài thêm tiếng nữa, khiến Nhiêu Tôn chẳng hiểu chuyện gì: Thế này là sao, sao đang yên đang lành lại thở dài tới hai tiếng.

Anh chợt nghe thấy Nguyễn Kỳ cảm thán: "Một thiếu niên anh tuấn biết bao, nếu không chữa được thì quá đáng tiếc rồi. Anh từng đọc sách của Cổ Long chưa? Tần Thiên Bảo cực kỳ giống Hoa Vô Khuyết, có thể nói là con nhà trời, tiêu sái xuất thần, phong độ ngời ngời như tiên vậy."

Nhiêu Tôn nghe xong câu ấy, chỉ cảm thấy một cơn chua chát trào ngược từ trong lòng lên. Anh vốn dĩ đã rất khó chịu vì Nguyễn Kỳ cả buổi tối cứ ngồi ngắm Tần Thiên Bảo chăm chú, giờ lại nói một câu như vậy, còn cái gì mà đẹp như tiên... Anh hừ một tiếng lạnh nhạt: Ha!

Cực kỳ khinh bỉ!

Nguyễn Kỳ phát giác, quay đầu nhìn anh: "Tôi nói sai sao? Thằng bé đẹp quá đi mất."

"Ha ha!" Nhiêu Tôn quay ngoắt đầu bỏ đi.

Nguyễn Kỳ hơi ngửa người ra sau, rướn cổ nhìn theo bóng Nhiêu Tôn: "Này, anh làm vậy là có ý gì?"

Từ trong vườn vọng ra tiếng cười cuồng ngạo hơn nữa của Nhiêu Tôn: "Ha ha ha!"

***

Hôm sau, ánh nắng rất rực rỡ, ngẩng đầu có thể nhìn thấy trời xanh mượt, thời tiết khá đẹp. Nhưng ở Tịch Lĩnh, chẳng ai dám bảo đảm một giây tiếp theo trời có đổi gió hay không.

Rừng núi rậm rạp, tổng thể nhiệt độ thấp hơn không ít so với chân núi.

Hôm nay Tưởng Ly đi vội, gần như là năm bước tạm nghỉ, mười bước mới nghỉ dài. Đến khi thật sự không đi nổi nữa, cô bèn ngồi sụp xuống nhìn Lục Đông Thâm hậm hực, kêu gào mỏi chân.

Nhưng để hái được Viễn chí, họ không thể dựng lều nghỉ ngơi khi trời còn sáng bảnh. Thế nên Lục Đông Thâm trở thành quân chủ lực, hoặc là cõng hoặc là bế cô đi thẳng.

Tưởng Ly thích được anh cõng. Sống lưng anh rắn chắc rộng lớn, nằm lên lưng anh cực kỳ thoải mái. Ánh nắng trên đỉnh đầu đã được những tầng lá cây lọc qua một lượt, hắt xuống người trở nên ấm áp. Cô nheo mắt lại, luôn cảm thấy chực buồn ngủ, buộc phải ôm chặt cổ anh, nghiêng đầu ngắm một bên mặt điển trai của anh, chốc chốc lại trêu chọc anh tự dưng đi chuốc thêm mệt vào người.

Qua hai đêm trước đó, thể lực của Tưởng Ly đã xuống dốc thảm hại. Tối qua Lục Đông Thâm vẫn chưa hết vui vẻ, tới cuối cùng cô chỉ còn nước chịu đựng. Trong vấn đề "nam nữ đọ sức", trước nay độ tin cậy của Lục Đông Thâm luôn bằng không. Tối qua anh đã phát chút thiện tâm, chỉ hành hạ cô một lần. Nhưng niềm hân hoan nhỏ bé đó của Tưởng Ly chưa kịp hết hẳn, khi trời tờ mờ sáng, Lục Đông Thâm trước nay luôn dậy sớm hơn cô đã bắt đầu rục rịch. Qua màn tác chiến này, thể lực của Tưởng Ly bị rút cạn, cô nằm bò trong lòng anh, cả người run rẩy.

~Hết chương 523~

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất