Tôi chịu đựng cơn đau đớn bị trẻ sơ sinh cắt xé, thấy người nọ mặc một thân áo blouse trắng, trên cổ còn đeo một ống nghe, anh ta liếc nhìn Triệu Giai Đường, tôi vừa hay nhìn thấy thẳng mặt anh ta, là Trương Mục, một tay anh ta đút vào túi áo blouse, một tay còn lại cướp miệt dao trong tay Lăng Giáng, sau đó vẽ một đường kẻ trước người Lăng Giáng.
Nói ra cũng lạ, đường kẻ này vừa vẽ xong, đám trẻ sơ sinh không dám bò qua khỏi đường kẻ, mà chỉ đứng ngoài bàng hoàng, Trương Mục hình như cũng chẳng để ý, rút cái tay trong túi áo ra, không thấy anh ta có động tác gì, nhưng một tay đã ấn vào trán Triệu Giai Đường.
Động tác của anh ta quá nhanh, tôi thậm chí còn không nhìn thấy anh ta ra tay thế nào, vậy mà anh ta đã ấn ngã Triệu Giai Đường, chỉ thấy lúc đầu Triệu Giai Đường sắp đập xuống đất, anh ta giơ chân phải ra để xuống dưới đầu Triệu Giai Đường, làm vậy có thể đảm bảo Triệu Giai Đường không bị thương, nói cho cùng, Triệu Giai Đường mới là người bị hại thiệt thòi nhất.
Trương Mục rút chân ra, sau đó nhấc miệt dao, đi tới đi lui vài vòng, động tác này tôi thấy Trương mù từng dùng, xong xuôi, Trương Mục mới dùng miệt dao quấn tóc cô ta lại, cuối cùng cắm miệt dao xuống đất, phòng bệnh được lát nền xi măng, theo lẽ thường mà nói, dao bình thường không thể cắm vào, nhưng Trương Mục lại nhẹ nhàng cắm xuống đất, đủ để thấy lực đạo của anh ta lớn thế nào.
Triệu Giai Đường nằm ngửa trên mặt đất, cô ta muốn giãy dụa đứng lên, nhưng cô ta vừa mới nghển lên, tóc đã bị kéo ngược trở lại, cô ta đưa tay ra muốn nhổ miệt dao, nhưng tay vừa chạm vào miệt dao, thật giống như đụng phải cái bếp lò, bị bỏng phải rụt trở về.
Nhưng Triệu Giai Đường vẫn chưa bỏ cuộc, hai tay hai chân liên tục vùng vằng, hình như muốn đứng dậy, nhưng mặc kệ cô ta vùng vẫy thế nào, đầu cũng bị dính chặt dưới đất, cảnh tượng này hình như tôi từng nhìn thấy qua ở đâu đó, tôi ngẫm nghĩ một lúc, lật tức nghĩ ra, Vương Nhị Cẩu! sau khi Vương Nhị Cẩu bị thợ xây Trần nhập, cũng có hành động như vậy, chẳng qua là lần đó, Trần tiên sinh đặt một đôi giày lên người Vương Nhị Cẩu.
Trương Mục liếc nhìn Triệu Giai Đường, sau đó đi đến cạnh tôi, ấn tay lên sau gáy tôi, nói một câu:
- Đứng ở đây làm gì, mau cút về!
Anh ta nói xong, tôi cảm thấy mông mình như bị ai đá một cái, sau cú đá, cả cơ thể tôi bỗng nhẹ bẫng, những đứa trẻ sơ sinh bám trên người tôi hoàn toàn biến mất, tiếp nữa là cảm giác đau đớn như bị đinh cắm vào chân cũng biến mất, cuối cùng, cảm thấy đầu rất nặng, cổ hơi đau, nhưng hiện tại hiển nhiên không có thời gian để ý mấy điều đó, bởi vì tôi phát hiện, đầu của tôi sắp đập vào đầu của thi thể ‘tôi’ đang nằm dưới đất.
‘Bịch!’ một tiếng, tôi cảm thấy tôi và cơ thể của tôi va chạm với nhau, đầu rất đau, đau tới mức mắt đều đã chảy nước, tôi mở to mắt, lại nhìn thấy một đôi giày ---- tầm nhìn của tôi biến thành tầm nhìn nằm dưới đất, tôi ngẩng đầu, cũng không nhìn thấy một ‘tôi’ khác, chỉ thấy Trương Mục đang nhìn mình chằm chằm, sau khi thấy tôi mở mắt, gật gật đầu, hình như nói một câu:
- Quả nhiên khác biệt.
Nói xong, anh ta lại đi tới cạnh Triệu Giai Đường không an phận nằm trên đất, liếc nhìn bụng cô ta, nói:
- Vẫn may chưa ra ngoài, bằng không thì khó giải quyết lắm.
Nhân lúc này, tôi vội vàng ngồi dậy, vốn còn định đứng lên, nhưng đầu óc mơ màng, đầu đau chân nhũn, căn bản không đứng dậy nổi, đành phải ngồi dưới đất.
Trương Mục nói xong, bước đến chỗ ba lô của Trương mù, lấy ra một ống tre và một con dao nhỏ hơn miệt dao một số nhưng lại sắc bén hơn nhiều.
Trương Mục đặt ống tre trước mặt, sau đó đứng lên, lấy ra vài đồng tiền đồng trong túi áo blouse, đầu tiên là vái một vái với hướng đông, sau đó đặt ba đồng tiền lên mặt đất, tiếp vái hướng nam, đặt hai đồng tiền, nữa là hướng tây, cuối cùng hướng bắc, các hướng đặt năm và bảy đồng.
Ba đồng tiền hướng đông, bên trên một đồng, phía dưới xếp hai đồng, hướng nam xếp song song hai đồng, hướng tây bên trên ba đồng, bên dưới một đồng, lại thêm một đồng nữa, bảy đồng hướng bắc xếp thành hình một cái thìa, là kết cấu của bắc đẩu thất tinh.
Tôi còn nhớ cách sắp xếp này, lúc Trương mù phá Địa Sát Trùng Nguyệt từng dùng qua, gọi là ‘Đâm Ngàn Dao’.
Quả nhiên, Trương Mục xếp xong, liền ngồi khoanh chân xuống cạnh Triệu Giai Đường, cầm miệt dao và ống tre trước mặt, giơ miệt dao lên, hướng về phía thân thể của Triệu Giai Đường niệm niệm gì đó, lần trước tôi không nghe rõ Trương mù nhẩm gì, nhưng lần này lại nghe rõ hơn một chút, anh ta niệm: ‘thiên địa định vị, sơn trạch thông khí, lôi phong tương bạc, thủy hỏa bất xạ. . . . . .’
Bởi vì Trương Mục càng niệm càng nhanh, cho nên phía sau tôi không nghe rõ, chỉ nghe được câu cuối cùng:
- Trương Mục con cháu nhà họ Trương, khởi thế thụ ‘đâm ngàn dao’.
Nói xong, anh ta dùng thủ pháp giống hệt Trương mù, bắt đầu ‘đâm ngàn dao’.
Rất nhanh sau, Trương Mục thu tay, tay trái khẽ rung, trên ống tre giống như nở ra một đóa hoa, Trương Mục lấy ra những tơ tre ở hướng chính đông, tây, nam, bắc, sau đó dùng sợi chính đông buộc vào cổ tay phải Triệu Giai Đường, còn lại lần lượt là tay trái và chân phải chân trái.
Làm xong, tôi thấy sắc mặt Trương Mục tái nhợt, trên trán đổ đầy mồ hôi, với lại không biết có phải ảo giác hay không, tôi cứ có cảm giác tơ tre mà Trương Mục ‘đâm ngàn dao’ không nhỏ bằng Trương mù.
Trương Mục sau khi làm xong, Triệu Giai Đường lúc đầu còn vùng vằng, bỗng nhiên hoàn toàn im lặng, lúc này, anh ta đi tới cạnh Lăng Giáng, hỏi:
- Em sao rồi, vẫn ổn chứ?
Sắc mặt Lăng Giáng trắng bệch, nhưng vẫn gật đầu, biểu thị bản thân không sao.
Trương Mục nói:
- Vậy là tốt rồi, em có biết bây giờ tôi muốn làm gì không?
Lăng Giáng lại gật gật đầu, nói:
- Phong Kim Quải Ấn.
Trương Mục gật đầu:
- Ừ, nhưng một mình tôi không làm được, cần em hỗ trợ.
Lăng Giáng gật đầu, gắng gượng cử động thân mình đứng lên, sau đó cùng Trương Mục mỗi người ngồi một bên trái phải cạnh thân thể Triệu Giai Đường.
Đợi sau khi Lăng Giáng ngồi xuống, Trương Mục mới nói:
- Tôi phụ trách Phong Kim, em có trách nhiệm Quải Ấn. em chuẩn bị xong rồi bắt đầu.
Tôi rất muốn biết cái mà bọn họ gọi là Phong Kim Quải Ấn rốt cuộc là gì, nhưng tôi vừa gắng gượng đứng dậy, chợt nghe thấy Trương Mục nói:
- Cậu ngồi im đó, nắm tay hắn.
Tôi không biết làm sao, cũng chỉ đành ngồi xuống, nhưng đúng lúc này, tôi nghe thấy Trương Mục lẩm bẩm nói một câu:
- Cháu trai của Lạc Triều Đình, sao lại vô dụng thế này?
Đã không phải là lần đầu tiên tôi bị nói là đồ vô dụng, ở trong mắt bọn họ, tôi chính là đồ vô dụng, cái gì cũng không biết, nhưng, có thể trách tôi sao?
Trước lúc động thủ, Trương Mục lại hỏi một câu:
- Vì sao không xoay người cho Trương mù sớm một chút?
Lăng Giáng nói:
- Không xoay được.
Trương Mục giật mình hỏi Lăng Giáng:
- Không xoay được? vì sao?
Lăng Giáng lắc đầu:
- Không biết nữa, đã thử vài lần, kết quả đều như nhau.
Trương Mục cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó mới nói:
- Cứ bỏ đó đã, giải quyết thai người con quỷ rồi nói!
Dứt lời, hai người đồng thời nhắm mắt lại ( bởi vì do góc độ, đầu của Triệu Giai Đường hướng về phía tôi, tôi chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của Trương Mục và Lăng Giáng) . miệng hai người bọn họ hết mở lại đóng, hình như đang niệm cái gì, sau đó hai người đồng thời dừng lại, mắt gần như mở cùng một lúc, thật giống như đã tập luyện từ trước.
Trương Mục giơ tay trái, Lăng Giáng nâng tay phải.
Trương Mục hét lớn:
- Chấn!
Tay trái kết thành một thủ ấn, ấn mạnh lên bụng Triệu Giai Đường.
Lăng Giáng nhanh nhẹn hô:
- Đoái!
Cổ tay trái xoay một cái, một đóa hoa giấy xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó cắm lên chỗ tóc mai bên tai Triệu Giai Đường.
Kế đó Trương Mục lại quát một tiếng:
- Khôn!
Lăng Giáng tức khắc hô lớn:
- Khảm!
Tiếng hô của bọn họ phối hợp với nhau, còn có đủ loại thủ ấn, tôi nhìn mà hoa cả mắt, thiếu chút nữa lại ngất xỉu.
Tôi không biết bọn họ làm trong bao lâu, cảm thấy thật lâu thật lâu, lâu đến mức tôi sắp gục xuống ngủ gật.
Đột nhiên, tôi nghe thấy Trương Mục và Lăng Giáng đồng thanh hét lớn một tiếng:
- Phong Kim ( Quải Ấn )!
Tôi mơ màng bừng tỉnh trong cơn mê man, tôi thấy bụng của Triệu Giai Đường đang xẹp xuống bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, xong rồi à?
Kế đó, tôi thấy có một bóng đen bay ra khỏi phòng bệnh, Trương Mục và Lăng Giáng đều cả kinh hô lên:
- Không hay rồi, đuổi!
Đợi hai người bọn họ đuổi ra khỏi phòng bệnh, không biết có phải ảo giác hay không, tôi thấy Triệu Giai Đường hình như cố gắng đưa mắt liếc nhìn tôi, lộ ra một nụ cười quỷ dị, nụ cười đó, rất giống nụ cười trên di ảnh thợ xây Trần!