Trương Mục và Lăng Giáng đuổi ra ngoài, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại tôi, Trương mù đang mê man, và Triệu Giai Đường bất động dưới đất.
Lúc đầu tôi cho rằng Triệu Giai Đường đang cố gắng nhìn tôi nhỏe miệng cười chỉ là ảo giác, nhưng rất nhanh tôi đã xác định, đó không phải ảo giác, mà là sự thật, bởi vì Triệu Giai Đường lại cố gắng ngẩng cổ, gần như đã dùng đỉnh đầu chạm hẳn xuống đất, cố gắng trợn ngược mắt để nhìn tôi, khóe miệng cô ta nhếch lên, nhưng bởi vì cả gương mặt cô ta đang lật ngược, cho nên khi nhìn thật không khác gì đang khóc.
Đây là một nụ cười kỳ lạ, nhìn rất không thoải mái, nhưng tôi nghĩ vẫn còn miệt dao và sợi tre đâm ngàn dao buộc cổ tay và cổ chân cô ta lại, cho nên mặc dù tôi có chút sợ hãi, nhưng cũng không quá lo lắng.
Nhưng, rất nhanh tôi đã ý thức được có gì đó không bình thường!
Thai người con quỷ không phải đã bị Trương Mục và Lăng Giáng đuổi ra ngoài rồi sao? bụng của Triệu Giai Đường cũng đã nhỏ lại như bụng người thường, vậy theo lý mà nói, cô ta đã trở lại thành người bình thường, nhưng vì sao cô ta còn bày ra tư thế và nụ cười khủng bố như vậy để nhìn tôi? Tư thế và ánh mắt này, tuyệt đối không phải biểu cảm của một người bình thường nên có.
Tôi còn chưa nghĩ xong, một màn trước mắt đã dọa tôi suýt ngất lịm.
Triệu Giai Đường nhấc cánh tay bị tơ tre buộc lên, hơn nữa không chỉ nhấc lên, mà còn thò lên đỉnh đầu, một tay nắm lấy chuôi miệt dao!
Không đúng! Lúc trước không phải cô ta vừa đụng vào miệt dao đã rụt tay về rồi sao? vì sao hiện tại lại không sao? với lại, vì sao tơ tre ‘đâm ngàn dao’ không trói được cô ta !!!
Triệu Giai Đường dùng một tay rút miệt dao ra khỏi mặt đất, sau đó cổ tay xoay tròn, tóc quấn trên miệt đao tuột xuống, cô ta tiện tay ném miệt dao ra bên ngoài phòng bệnh, đứng thẳng dậy.
Người bình thường muốn đứng dậy từ tư thế nằm thẳng, nhất định phải ngồi lên trước mới đứng dậy được, nhưng Triệu Giai Đường lại bỏ qua bước thứ hai, từ nằm trực tiếp thành đứng.
Tôi chưa bao giờ sợ bóng lưng của một người con gái thế này, Triệu Giai Đường là người đầu tiên!
Cô ta xoay người lại, nhìn tôi, khóe miệng hiện lên nụ cười mỉm quỷ dị, sau đó đi đến phía bên này.
Tôi không biết cô ta có ý đồ gì, đành phải run rẩy hỏi:
- Cô muốn làm gì?
Triệu Giai Đường cười nói:
- Đương nhiên là thân thể của anh, một thân thể hoàn mỹ như vậy, mấy trăm năm cũng không tìm thấy nổi một người!
Nói thật, tôi bị câu nói của Triệu Giai Đường khiến cho mơ hồ, cơ thể tôi làm sao lại hoàn mỹ? cô ta muốn thân thể tôi làm gì??
Tôi mạnh dạn nói nghi hoặc của mình ra, không ngờ Triệu Giai Đường lại nói:
- Anh đang muốn kéo dài thời gian à, để chờ Lăng Giáng về cứu anh đúng không? anh cho rằng nó có thể cứu anh một lần, là còn có thể cứu anh thêm lần nữa sao? nhưng cũng không sao hết, thứ tôi có chính là thời gian, dù sao, bọn họ cũng không thể thoát ra khỏi ‘kính giới’!
Lúc đầu tôi tưởng là cảnh giới, nhưng về sau mới biết, hóa ra là kính giới, ảo cảnh lúc trước tôi gặp phải ở cầu thang cũng là kính giới, không cần biết chạy thế nào, đều chạy không thoát, mỗi một tầng đều giống hệt nhau, thật giống một tấm gương, thứ này khác với quỷ đả tường, bởi vì thứ này thật sự tồn tại từng tầng lầu, còn quỷ đả tường chỉ là bạn chạy đi chạy một chỗ mà thôi.
Nếu bạn từng đến tiệm cắt tóc, có lẽ biết, trong tiệm sẽ treo hai tấm gương ở hai bức tường đối diện nhau, nếu bạn đứng ở giữa hai tấm gương, bạn sẽ nhìn thấy vô số ‘bạn’ chồng chất, cứ kéo dài mãi, vô cùng vô tận, kính giới mà Triệu Giai Đường nói chính là một thứ như vậy.
Tôi hỏi:
- Cô đừng có mà tự đại như thế, lúc trước Lăng Giáng đã tự thoát ra ngoài được một lần, hơn nữa còn dẫn được tôi ra ngoài, lần này có Trương Mục, muốn đi ra quả thực quá dễ dàng!
Không ngờ Triệu Giai Đường sau khi nghe xong, sắc mặt lại vô cùng đắc ý, nói:
- Lúc đó là vì tôi muốn vào trong phòng bệnh này, nếu không chỉ dựa vào bản lĩnh của Lăng Giáng, một trăm năm nữa cũng đừng mong ra được ngoài!
Tôi kích động hỏi cô ta:
- Đây đều là cô cố tình?
Cô ta nhún vai nói:
- Chứ không thì sao?
Tôi hỏi:
- Vậy vì sao cô muốn vào trong phòng bệnh này?
Cô ta đáp:
- đông tọa càn, đương chúc thiên môn, vi dương chi thủ, nhâm vị tị chi, chủ mẫu mệnh tọa, đại hung.
Lời này tôi từng nghe Lăng Giáng nói qua, lần đầu tiên đến tìm Trương mù, cô ấy đứng ngoài cửa, đã nói những lời này, không ngờ, lại giống hệt câu nói của Triệu Giai Đường .
Tôi hỏi, lời này là có ý gì?
Triệu Giai Đường nói:
- anh không hiểu phong thủy, tôi nói cho anh nghe, anh hiểu được à? Nhưng thật ra tôi có thể nói cho anh biết, hiện tại trong căn phòng này, ngoài tôi anh hắn, vẫn còn rất nhiều người anh không nhìn thấy, ví dụ trên chiếc giường kia, còn có một lão già nằm bên trên.
Trong đầu tôi chợt lóe qua hình ảnh buổi tối hôm tôi ngủ trên chiếc giường đó, nghe thấy tiếng một ông già oán giận nói tôi chiếm giường của ông ta, tôi còn tưởng mình nằm mơ, không ngờ lại là sự thật!
Triệu Giai Đường còn nói:
- một vị trí đại hung thế này, tôi đã nhắm từ rất lâu rồi, chỉ tiếc, luôn có người nhà họ Trương quấy rối, cho nên vẫn trì trệ chưa ra tay.
Tôi hỏi, là Trương Mục à?
Triệu Giai Đường đáp:
- không chỉ có hắn, mà còn có thằng cha sống dở chết dở này.
Tôi kinh ngạc, Trương mù cũng tham dự? nhà họ Trương bọn họ vì sao phải coi trọng một phòng bệnh như vậy? phái hẳn hai người đến trông giữ ? hơn nữa, Trương Mục còn là chủ nhiệm khoa cấp cứu, thường trú trong này, thảo nào Trương mù nắm rõ tình hình trong trường học như lòng bàn tay, hóa ra mỗi ngày đều phải chạy đến đây, nhưng, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến bọn họ phải làm như vậy?
Đột nhiên, tôi nhớ đến câu Lăng Giáng nói với mình, nói tôi đến trường học này cũng không phải ngẫu nhiên, chẳng lẽ trong đây còn có quan hệ gì? từ lúc bắt đầu tiếp xúc với thợ nhân, tôi đã cảm thấy, chỉ cần là nơi có thợ nhân, thì hình như đều ít nhiều có liên quan với mình, điểm này, trong cuộc sống sau này, sẽ càng được chứng minh rõ ràng hơn.
Tôi hỏi:
- cô cần một vị trí đại hung để làm gì?
Cô ta đáp:
- nơi này vốn dĩ chính là đại hung chi địa, nhưng còn có một thân phận quan trọng khác.
Tôi vội vàng hỏi;
- thân phận quan trọng gì?
Cô ta cười một tiếng, sau đó mới nói:
- anh có cảm thấy anh hỏi quá nhiều rồi không?
Tôi đáp:
- Được, cô trả lời câu hỏi cuối cùng, tôi sẽ không phản kháng nữa --- rốt cuộc cô là Triệu Giai Đường, hay là Tưởng Viễn Chí?
Tôi sở dĩ hỏi câu này, bởi vì lúc trước tôi vẫn luôn cho rằng Triệu Giai Đường là người bị hại thiệt thòi nhất, không chỉ con mình bị chính bố ruột nó giết chết, đến ngay cả cơ thể cũng bị người ta lấy làm thai người con quỷ.
Lăng Giáng từng nói, Triệu Giai Đường tính tình hoạt bát, thân thiện với tất cả mọi người, người như vậy, theo tôi thấy, sẽ không thể có nụ cười thâm độc như vậy, cũng không thể nghĩ trăm phương ngàn cứu vạch ra một kế hoạch tàn ác nào đó, cho nên tôi cho rằng, thân thể hiện tại của Triệu Giai Đường, có lẽ đã bị Tưởng Viễn Chí nhập.
Từ đầu đến cuối tôi vẫn tin rằng, tất cả đều là âm mưu của Tưởng Viễn Chí, đầu tiên hắn theo đuổi Triệu Giai Đường, sau đó lên giường cùng cô ta, khiến cô ta mang thai, đợi tới khi cô ta mang thai, cố tình mang đi phá, sau khi thai nhi chết, Tưởng Viễn Chí dùng chính mạng sống của mình để đánh đổi, mời tới thai người con quỷ, để hồn phách của hắn trở thành linh hồn của thai nhi.
Bởi vì lúc Trương mù xử lý gã thợ nhân tà ác ăn chín cái đầu, đã nói, mỗi một hồn phách và cơ thể đều đi theo ‘nguyên bộ’, cho dù là chiếm cứ cơ thể của người khác, cũng sẽ không duy trì được quá lâu, cơ thể vẫn sẽ thối rữa, nhưng, thai người con quỷ thì khác, bởi vì hắn vốn dĩ được sinh ra từ cơ thể người mẹ, hồn phách và cơ thể cũng đã được dung hợp trong cơ thể người mẹ, khi đã phù hợp, sẽ không còn tồn tại ngày bị thối rữa, cho nên, hắn có thể cứ vậy mà sống lại.
Tôi có thể phỏng đoán như vậy, là bởi vì Lăng Giáng nhìn thấy di ảnh của Tưởng Viễn Chí trong ngăn tủ của hắn, lúc ấy câu đầu tiên Lăng Giáng nói chính là thai người con quỷ, cho nên tôi nghĩ, thủ pháp của thai người con quỷ, là như vậy.
Tôi cho rằng phán đoán của mình không còn chê vào đâu được nữa, cho rằng người đang đứng trước mắt mình là Tưởng Viễn Chí!
Nhưng không thể ngờ, Triệu Giai Đường sau khi nghe xong phân tích của tôi thì cười ha ha nói:
- Tưởng Viễn Chí là cái thá gì, hắn chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi!
Quân cờ! ?
Nghe vậy tôi cực kỳ hoảng sợ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, không thể nào!
Nếu Tưởng Viễn Chí chỉ là một quân cờ, vậy người đứng sau giật dây tất cả mọi chuyện, là ai! ?