Trương Mục nghe Trương mù nói vậy nhảy dựng lên từ trên ghế, hỏi:
- Em chắc chắn không nhìn lầm, là Phong Kim Quải Ấn đảo ngược lại?
Trương mù ngồi bên giường, thay đổi một tư thế thoải mái, mới nói với Trương Mục:
- Đại khái có lẽ có thể hẳn là phải ---- Không đúng, nhất định là phải! Thủ pháp của nhà họ Trương, tôi sao có thể nhìn lầm? Trương Mục, anh nói vậy là sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi, tôi khuyên anh nên đưa cho tôi một vạn phí bịt miệng, bằng không, tôi sẽ bấm báo lên trên khiến anh khuynh gia bại sản!
Trương Mục đáp:
- Đừng thả rắm! Lẽ nào cậu không biết hậu quả sau khi dùng Phong Kim Quải Ấn đảo ngược?
Trương mù gật đầu, sắc mặt có chút nghiêm túc.
Chuyện có thể khiến Trương mù nghiêm túc không nhiều, lần trước vào thôn là lần đầu tiên nhìn thấy, lúc đâm ngàn dao bên ao cá là lần thứ hai, đây là lần thứ ba. Tôi đã tổng kết ra kinh nghiệm, mỗi lần chỉ cần sắc mặt Trương mù trở nên nghiêm túc, vậy sự tình nhất định rất khó giải quyết, còn là thập tử nhất sinh!
Vì thế tôi hỏi. Đảo lại dùng sẽ có cái hậu quả gì?
Trương mù nói:
- Cậu có biết Phong Kim Quải Ấn dùng để làm gì không?
Tôi đáp:
- Lúc trước thấy bảo là dùng để phong lại thai người con quỷ!
Trương mù gật đầu:
- Gần như là vậy, nhưng cũng không hẳn, Phong Kim Quải Ấn chỉ là một mánh khóe để phong ấn, mặc kệ là thai người con quỷ, hay là những thứ đồ quỷ quái khác, về cơ bản đều có thể phong lại. Trong giới thợ nhân chúng tôi, thậm chí có người còn xếp thợ thuật này vào hàng đầu tiên trong các phương pháp có thể phong ấn hết tai họa trong thiên hạ.
Tôi gật đầu, cái này khá giống ‘ếch ngồi đáy giếng’ Lăng Giáng từng dùng, đều là phương pháp phong ấn, nhưng Phong Kim Quải Ấn thì có vẻ lợi hại hơn một chút.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nghĩ đến bên trong tủ quần áo của Tưởng Viễn Chí, còn cả di ảnh của Tưởng Viễn Chí bị Lăng Giáng dùng ‘ếch ngồi đáy giếng’ phong ấn. Lúc đầu tôi còn hơi lo lắng, nhưng nghĩ đến Triệu Giai Đường mới là người đứng sau bức màn, Tưởng Viễn Chí chẳng qua chỉ là một quân cờ bị cô ta lợi dụng, tôi không còn để ý chuyện này nữa. (nhưng sự việc xảy ra sau đó đã chứng minh, suy nghĩ này của tôi ngu xuẩn tới cỡ nào, thế cho nên đã gây ra một hậu quả đau đớn không thể bù lại.)
Trương mù tiếp tục nói:
- Cậu theo đít tôi cũng được một thời gian rồi, hẳn là hiểu, trên thế giới này, thứ gì cũng có chính có phản, có âm cũng có dương, một đạo lý giống vậy, nếu Phong Kim Quải Ấn có thể phong, vậy thì cũng có cách giải, Phong Kim Quải Ấn dùng ngược lại, chính là cách giải.
Tôi nói, nếu trên người Triệu Giai Đường không phải là thai người con quỷ, vậy giải hay không giải, có liên quan gì?
Trương mù nghiêng mắt nhìn tôi, nói:
- Chuyện gì cũng có hai mặt, không chỉ đơn giản là giải phong ấn. Phong Kim Quải Ấn được mệnh danh là có thể phong ấn lại tai họa của cả thiên hạ, tuy nhiên, cũng không thể không có điểm yếu, một khi đảo lại dùng, chưa tính Phong Kim Quải Ấn không giải được, còn hút những thứ không sạch sẽ vào trong cơ thể. Cậu ngẫm xem, nhiều thứ bẩn thỉu như vậy bị hút vào người, làm gì có chuyện không chết. Cho nên, dùng đúng hay dùng ngược lại, hoàn toàn là hai chuyện ngược nhau, người nhà họ Trương chúng tôi, cũng rất ít khi dùng thủ đoạn này.
Nghe xong, tôi gật đầu nói:
- Cho nên nói, Triệu Giai Đường là do tôi giết chết?
Trương mù nói:
- Đúng là vậy, nhưng hiện tại đây không phải là vấn đề quan trọng cần thảo luận, mà là, tại sao cậu biết dùng Phong Kim Quải Ấn? Trong những người tôi quen biết, người có thể một mình hoàn thành Phong Kim Quải Ấn, đếm bằng một bàn tay còn không hết, chứ đừng nói là dùng Phong Kim Quải Ấn đảo ngược lại. Thành thật khai báo, cậu sao lại biết?
Trời đất chứng giám, sau khi tôi ngất xỉu, thật sự cái gì cũng không biết.
Tôi còn chưa kịp giải thích, đã bị Trương Mục giành lời trước, anh ta nói:
- Trương Mục, hiện tại quan trọng không phải là thảo luận vì sao cậu ta biết Phong Kim Quải Ấn, mà là thi thể của Triệu Giai Đường.
Tôi hỏi, thi thể cô ta làm sao?
Trương mù nói:
- Nhiều thứ không sạch sẽ ở trong người cô ta như vậy, cậu nói xem cô ta sẽ thế nào?
Tôi nghĩ ngợi, phát ra hai chữ đến bản thân mình cũng không muốn tin:
- Khởi thi?!
Trương mù và Trương Mục cùng lúc gật đầu, sau đó Trương mù liền hỏi Trương Mục:
- Anh mang thi thể cô ta đi đâu rồi?
Trương Mục đáp:
- Nhà xác!
Người chết trong bệnh viện, bình thường đều đặt vào nhà xác trước, điểm này không có gì sai, nhưng Trương mù sau khi nghe thấy tin tức này, tí thì nhảy xuống giường, sau đó chỉ tay vào mũi Trương Mục mắng:
- Trương Mục anh là đứa trẻ lên năm à? To đầu thế này rồi, sao còn làm chuyện ngu xuẩn như thế?
Trương Mục lập tức không vui, đi đến cuối giường Trương mù, sau đó im lặng ngồi xổm xuống, nắm vào tay quay giường bệnh, bắt đầu ra sức lắc, người từng nằm viện đều biết, dưới cuối giường có một tay quay có thể điều chỉnh đầu giường nâng lên hạ xuống, Trương Mục của lúc này, đang chơi với tay quay, khi thì ngược hướng kim đồng hồ, khi thì lại theo hướng kim đồng hồ, chơi vui không biết điểm dừng.
Vết thương của Trương mù nằm trên bụng, nếu giữ vững một tư thế không động đậy, có lẽ sẽ không thấy đau, nhưng nếu cứ liên tục ‘hành hạ’, kết quả chỉ cần nghĩ cũng biết, Trương mù lại nằm ở đầu giường, bị Trương Mục nâng lên hạ xuống vài lần, đau tới mức nhe răng trợn mắt, há mồm mắng chửi:
- Trương Mục, thằng bố nhà anh, mau dừng tay lại cho tôi!
Động tác trên tay Trương Mục vẫn không dừng, ngoài miệng còn thản nhiên nói:
- Thằng bố tao chính là bố mày, ngay cả bố mình mà mày còn dám chửi, xem ra phải dạy dỗ một chút, bố không có, thì anh cả là cha...
Trương Mục còn chưa nói xong, Trương mù đã thét lên:
- Anh trai, em sai rồi!
Trương Mục hỏi:
- Mày sai chỗ nào?
Trương mù nói:
- Em sai ở chỗ đáng ra mình nên sớm nghĩ ra đây là Phong Kim Quải Ấn đảo ngược, bằng không, cũng sẽ không hiểu nhầm anh, khiến anh phải bỏ thi thể vào nhà xác, xong chuyện lại còn vừa đánh trống vừa la làng, đây đều là lỗi sai của em!
Tôi trước nay chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Trương mù biết nhận sai, xem ra, thế giới này quả nhiên giống như Trương mù nói, chuyện gì cũng có hai mặt, chân lý ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’, lại lần nữa được chứng minh.
Trương Mục lúc này mới dừng tay, nói với tôi:
- Tôi vẽ cho cậu một lá bùa, cậu tới nhà xác một chuyến, dán lá bùa đó lên đầu cô ta.
Tôi nghe như thế thì bị dọa đến run cầm cập, hỏi:
- Vì sao lại là tôi đi?
Trương Mục đáp:
- Tôi phải trông chừng thằng phế vật này, cậu yên tâm, hiện tại là ban ngày, không sao đâu.
Tôi liếc nhìn Trương mù một cái, thấy anh ta gật đầu, tôi mới đồng ý. Tôi đột nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào, tôi dần dần hình thành một thói quen, trước khi làm việc gì, đều phải hỏi trước Trương mù hoặc Trần tiên sinh, tôi không biết sự tin tưởng của mình dành cho bọn họ là đến từ đâu, nhưng ở sâu trong nội tâm, có lẽ tôi đã cho rằng, trên thế giới, chỉ có bọn họ sẽ không hại tôi, hơn nữa, còn là người có thể giải quyết bất cứ chuyện gì.
Sau đó, Trương Mục vẽ một lá bùa đưa cho tôi, thứ bên trên tôi chưa từng thấy qua, Trương Mục lại nói cho tôi biết tủ đựng thi thể Triệu Giai Đường, cũng dạy tôi làm thế nào để lừa bác bảo vệ. Xong chuyện mới cho tôi ra ngoài, đợi tới khi tôi ra khỏi cửa phòng bệnh, Trương Mục dặn:
- Còn hơi thở vẫn là người sống, lúc cậu mở tủ đựng thi thể, nhất định không được thở ra.
Tôi gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ, sau đó nhét lá bùa vào túi, tiêu sái bước đi.
Ra khỏi phòng bệnh, lúc đi qua hành lang của tầng ba, tôi cố tình lưu ý một chút, phát hiện tất cả phòng bệnh đều trống không, cả tầng ba trống không, khiến tôi có
một cảm giác kỳ lạ. Tôi còn nhớ rõ, chỉ ngay tối hôm qua, tại hành lang dài dài này, tôi đã nhìn thấy cảnh tượng trẻ sơ sinh chết bò đầy dưới đất, nghĩ đến đó da gà bỗng nổi lên, dưới chân lại không tự giác được bước đi nhanh hơn.
Vị trí nhà xác của các bệnh viện đều không giống nhau, có khi là một gian phòng ở một tòa nhà riêng, còn có thể là phía dưới phòng khám, mà nhà xác của bệnh viện này, nằm ở tầng hầm thứ ba dưới tòa nhà cho bệnh nhân nằm viện điều trị nhiều ngày. Tôi làm theo cách Trương Mục dạy, giả vờ là người thân của Triệu Giai Đường, sau đó thuận lợi tiến được vào nhà xác.
Cách xuống nhà xác là đi thang máy từ đại sảnh tòa nhà xuống dưới, cầu thang bộ bị chặn kín, chỉ có một cái thang máy có thể đi lên đi xuống, nghe nói làm vậy có thể quản lý chặt chẽ thi thể. Trong lòng tôi bồn chồn, một đống thi thể, còn không dễ quản lý sao? Lẽ nào bọn họ còn có thể tự bò ra từ trong tủ?
Vừa nghĩ tới việc tôi sắp sửa phải vào nhà xác, tôi vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ này, chuyện gì cũng không nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. A di đà phật, đồng ngôn vô kị.
Thang máy ‘đinh’ một tiếng, dừng dưới tầng hầm số ba, cửa thang máy mở ra, một luồng khí lạnh ập vào người, đây là khí lạnh của điều hòa trong nhà xác, để ngăn trở thi thể không thối rữa quá nhanh. Bảo vệ đi cùng tôi xuống, sau khi chỉ cho tôi một phương hướng, còn nói với tôi:
- Tự cậu đi đi, lạnh quá, tôi đợi cậu trên tầng, tôi chỉ cho cậu thời gian mười phút thôi đấy nhé!
Sau khi ra khỏi thang máy, tôi bước lên vài bước, còn muốn xác định lại xem thi thể của Triệu Giai Đường nằm trong cái tủ nào, nhưng đúng vào lúc tôi xoay người, cửa thang máy vừa vặn đóng lại, trước lúc cửa đóng, tôi nhìn thấy trên mặt người bảo vệ, lộ ra một nụ cười lạ lùng.
Tôi mạnh mẽ ép suy nghĩ hoang mang của mình xuống, cũng an ủi chính mình, không sao cả, nhất định là bị hoa mắt, sau đó xoay người đi tìm tủ đựng thi thể Triệu Giai Đường.
Trên tủ đều viết tính danh của thi thể nên cũng không khó tìm, không bao lâu đã tìm thấy tủ đựng thi thể Triệu Giai Đường. Trước lúc mở tủ, tôi làm theo lời Trương Mục, nín thở, sau đó mới mở ra, nhanh chóng mở khóa kéo túi đựng thi thể trong tủ, tôi nhìn thấy Triệu Giai Đường im lặng nằm bên trong, thật giống như đang ngủ. Chính vào lúc tôi chuẩn bị dính lá bùa lên đầu cô ta, tôi thấy cô ta đột nhiên mở mắt, khóe miệng hiện lên một độ cong, mỉm cười nhìn tôi.
Tôi sợ tới mức thét lên một tiếng ‘A!’ miệng nhả ra một hơi thở, phun lên mặt cô ta…