Tin rằng, mọi người đều nhìn thấy bộ dạng của thi thể nằm trong tủ xác trên TV, tủ giống như một ngăn kéo thật lớn, thi thể đặt bên trong ngăn kéo, lúc lôi ra, có thể nhìn thấy nửa thân trên của thi thể, nhưng khác với trên TV, trong nhà xác không có đèn điện sáng trưng, chỉ có ngọn đèn mờ nhạt, có nơi thậm chí còn không có ánh đèn, khiến người ta có cảm giác rất sợ hãi.
Khoảnh khắc tôi thấy Triệu Giai Đường mở mắt. Phản ứng đầu tiên của tôi là đẩy đóng tủ đựng thi thể lại, sau đó khóa chặt, chìa khóa của cửa tủ cắm trong lỗ khóa, dựng thẳng là khóa lại, nằm ngang là mở.
Làm xong những thao tác này, tôi mới ý thức được, con mẹ nó, quên mất lá bùa vàng trên tay rồi.
Hiện tại đặt trước mặt tôi chỉ có hai con đường, một là lập tức lên đường ‘hồi phủ’, báo cáo lại tình hình cho hai người Trương mù, hai là mở tủ xác này ra, dính lá bùa vàng này lên. Con đường thứ nhất dễ đi nhất, nhưng nếu làm vậy, liệu có gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn hay không? Huống chi, tôi vừa mới thét lên một tiếng, không cần nghĩ cũng biết, nhất định đã thở ra ngoài rồi.
Tuy rằng không biết thở rồi sẽ thế nào, nhưng Trương Mục đã nhấn mạnh, vậy nhất định có lo lắng riêng, trì trệ chỉ dễ phát sinh biến cố, cho nên tôi quyết định, lựa chọn con đường thứ hai.
Tôi hít sâu một hơi, sau đó nín thở, dùng tay phải run rẩy mở khóa tủ, ổ khóa lúc trước vốn chỉ xoay nhẹ là mở được ra, nhưng lần này lại bất động!
Cảm giác đó không giống như khóa bị kẹt, bởi vì mỗi lần vặn đều vặn được một chút, nhưng khi vặn tới một vị trí nào đó, thì không thể vặn nổi nữa, mà vị trí bị kẹt lại không giống nhau, cứ như có một thứ gì đó chắn bên trong. Bởi vì trong này ánh đèn không tốt, cho nên thứ bên trong cứ đợi một lần tôi ra sức, nó mới ngăn lại không cho tôi mở ra, nhưng bên trong chỉ có thi thể của Triệu Giai Đường, còn có thể có thứ gì chắn bên trong?
Tôi không dám nghĩ nhiều, rút chìa khóa ra đút vào vài lần, mới tiếp tục vặn chìa.
‘Bịch’ một tiếng, lần này, lại lập tức mở ra, nhưng ngược lại, tôi lại có chút không dám tiếp tục, tôi liếc nhìn lá bùa trên tay mình, nghĩ thầm, chỉ cần mở ngăn tủ ra, dính bùa lên, tất cả sẽ như không có chuyện gì.
Vì thế tôi lại hít sâu một hơi, sau đó ngừng thở, tay trái tiếp tục đẩy tủ xác, tay phải giơ cao lá bùa lên.
Két!
Tôi rõ ràng chỉ dùng sức như lần trước, nhưng vì sao tủ xác lại bị tôi kéo ra rất mạnh, thiếu chút nữa còn va vào người, tôi vừa nghi hoặc, vừa thăm dò chuẩn bị dính lá bùa lên, nhưng lúc này tôi đột nhiên ngây người --- thi thể biến mất rồi!
Vì sao tủ xác chỉ kéo nhẹ một cái đã bị kéo ra, vì sao không thấy thi thể đâu?
Tôi liếc mắt nhìn tên trên cửa tủ xác, đúng là viết tên Triệu Giai Đường, nhưng thi thể cô ta đâu rồi? Vừa rồi còn ở trong này cơ mà?
Tôi thò đầu vào trong nhìn, thầm nghĩ liệu có phải vừa nãy dùng sức mạnh quá, thi thể theo quán tính, trượt xuống dưới một đoạn rồi không.
Nhưng khi tôi thò đầu vào bên trong, lại phát hiện bên trong tối đen như mực, cái gì cũng không thấy. Tôi định lấy điện thoại soi vào trong, lúc này mới nhớ, đêm qua rơi hỏng rồi, sau khi tỉnh lại còn chưa kịp tìm, đã phải vội vàng đi đến đây, hiện tại hay rồi, thi thể rốt cuộc còn ở bên trong hay không, tôi hòa toàn không biết.
Tôi dù sao cũng đã được học qua vật lý trung học, thầm nghĩ, nếu quán tính khiến thi thể trượt vào trong (lúc ấy tôi đã nghĩ như vậy), chỉ cần đẩy mạnh cửa tủ vào, để quán tính khiến thi thể bên trong trượt ra ngoài một chút, đến lúc đó, lại từ từ mở tủ, là có thể tìm được thi thể của Triệu Giai Đường.
Vì thế tôi thực thi theo kế hoạch của mình, ‘ầm’ một tiếng, tôi đẩy mạnh tủ xác vào, cửa tủ phát ra âm thanh trầm đục, vang vọng khắp nhà xác, sợ tới mức tôi thiếu chút nữa đứng không vững ngã ngồi xuống đất.
Tôi quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, ngoài một mảnh tối đen phía xa xa, những nơi khác chỉ có ánh đèn mờ nhạt, vẫn may, tất cả như thường, cũng không có ai khác ở trong này.
Tôi cẩn thận chậm rãi mở tủ xác ra, lần này tôi nhẹ tay chút, đợi đến khi tủ xác được lôi ra, vẫn không có cái gì!
Như vậy hiện tại chỉ còn lại một biện pháp, đó là thò tay sờ vào trong xem có túi thi thể hay không, nếu có, phải kéo cô ta ra ngoài!
Trước tiên tôi thò đầu vào trong nhìn, xác định vị trí. Mới cho tay vào, nhưng sờ soạng bên trong rất lâu, vẫn chưa chạm phải cái gì, còn đụng phải vách tủ lạnh như băng.
Tôi đã khẳng định bên trong tủ xác không có thi thể của Triệu Giai Đường, sau khi đóng cửa tủ lại, quyết định đi lên hỏi bảo vệ, có phải viết sai tên người trên cửa tủ rồi không. Tôi nghĩ, Triệu Giai Đường lúc trước tôi thấy, nhất định là ảo giác, bằng không, mỗi xác chết vì sao còn có thể mở to mắt, lại còn nhoẻn miệng nở nụ cười quỷ dị như vậy?
Đột nhiên, tôi nghĩ tới cái gì, tôi xoay người, kéo tủ xác ra, tôi nhìn tủ xác chỉ kéo ra được khoảng cách vừa một cái đầu, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Rất nhanh, tôi đã hiểu, nếu tủ xác chỉ có thể lôi ra được một khoảng cách nhỏ như vậy thì sao bỏ thi thể vào được? Cho dù có cắt thi thể thành từng khúc, cũng chưa chắc cho vào được! Cho nên, tủ xác tuyệt đối không có khả năng chỉ lôi ra được một chút như vậy.
Tôi thử dùng hai tay kéo cửa tủ, đẩy vào lại lôi ra, lặp đi lặp lại, động tác này giống như lúc bạn mở ngăn kéo bị kẹt sẽ dùng cách này, mà mỗi khi ngăn kéo bị kéo mạnh ra, đều phát hiện, có đồ vật gì đó kẹt bên trong ---- Chẳng lẽ, thi thể của Triệu Giai Đường bị kẹt trong ngăn tủ?
Nghĩ đến đây, tôi lập tức hiểu, chuyện này đã vượt qua phạm vi tôi có thể tự giải quyết, sau khi tôi đóng cửa tủ lại lần nữa, tôi quyết định mặc kệ, đi lên nói sau.
Chính lúc tôi vừa quay bước đi được một bước, tôi chợt nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ, âm thanh này rất quen thuộc, bởi vì vừa rồi đây là tiếng động do tôi tạo ra --- đây là âm thanh chìa khóa mở ra tiếng chìa khóa ma sát với ổ khóa!
Có người đang mở khóa!
Nhưng vấn đề là, trong này ngoài tôi ra, không còn bất kì người nào khác!
Là ai đang mở khóa!?
Chẳng lẽ là thi thể nằm trong tủ xác, đang tự mình lặng lẽ mở khóa!? Nhưng là ai? Triệu Giai Đường? Cô ta làm vậy để làm gì? Chẳng lẽ muốn bò ra ngoài?
Hai chân rôi run rẩy xoay người lại, nhưng phát hiện tủ xác của Triệu Giai Đường vẫn còn khóa, không có dấu hiệu bị mở ra, chẳng lẽ, thần kinh tôi căng thẳng quá nên sinh ra ảo giác?
Tôi lắc đầu, xoay người chuẩn bị rời đi, nơi này quá mức quỷ dị, không phải là nơi tôi nên tới.
Nhưng khi tôi vừa mới di chuyển, một màn trước mắt đã khiến tôi suýt thì tắt thở.
Trước mắt tôi có một gương mặt trắng bệch thiếu sức sống, khuôn mặt này chỉ cách tôi trong gang tấc, thậm chí tôi có thể cảm nhận được, chóp mũi của mình sắp đụng vào chóp mũi cô ta, từng luồng khí lạnh trên mũi cô ta phả vào mặt tôi, đau nhức khó chịu. Tôi và cô ta bốn mắt nhìn nhau, nhưng tôi lại không thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong mắt cô ta, bởi vì, ánh mắt cô ta mông lung không sức sống! Tôi sợ tới mức lui ra sau một bước, đụng phải tủ xác sau lưng, tôi thấy, trên người cô ta, vẫn còn mang túi thi thể trong suốt!
Cô ta ra ngoài từ bao giờ? Theo lý mà nói, hiện tại không phải cô ta nên bị kẹt trong tủ xác sao? Con mẹ nó cái gì thế này?
Tôi không biết có phải là phản xa có điều kiện hay không, tôi đưa tay lên dính lá bùa trong tay lên mặt cô ta, sau đó bất chấp tất cả, chạy về hướng thang máy.
Sau khi ấn nút cho thang máy đi xuống, tôi lập tức xoay người dán lưng vào tường, vẫn may, thi thể của Triệu Giai Đường vẫn đứng im không nhúc nhích, xem ra lá bùa Trương Mục đưa có hiệu quả. Nhưng, đúng lúc này, tôi nghe thấy những tiếng động rất nhỏ, chìa khóa trên toàn bộ tủ xác, chậm rãi chuyển từ dựng thẳng sang nằm ngang.
Dựng thẳng là khóa, nằm ngang là mở …