Lúc xem đến đây, sau lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi.
Triệu Giai Đường vẫn luôn đứng sau lưng tôi, còn tôi thì lại ngu ngốc tìm bên trong tủ xác, chuyện gì là đáng sợ nhất? đáng sợ nhất chính là bạn không biết phía sau lưng mình, thực ra vẫn còn một người khác đứng đó, hơn nữa, ánh mắt của ả, còn nhìn bạn chằm chằm!
Tôi nghĩ, lúc ấy Triệu Giai Đường chỉ tùy tiện gảy móng tay một cái, là tôi nhất định sẽ chết ở bên trong . nhưng vấn đề là, vì sao tôi chưa chết?
Chuyện này hình như không hợp lý, Triệu Giai Đường muốn có được thân thể tôi như vậy, nhưng vào lúc có thời cơ tuyệt nhất, vì sao cô ta không làm?
Tôi hỏi Trương mù, Trương mù tạm ấn ngừng hình ảnh trong video, trả lời tôi:
- Cô ta đã không còn là cô ta nữa rồi!
Tôi không hiểu Trương mù có ý gì, vốn còn định hỏi tiếp, nhưng Trương Mục đã ấn xem tiếp, tôi chỉ đành nuốt câu hỏi xuống, tiếp tục xem.
Trong video, lúc tôi quyết định phải đi, thằng bé cưỡi trên vai tôi buông tay xuống, cho nên lúc ấy tôi mới có thể nhìn thấy Triệu Giai Đường đứng ngay sau lưng mình, đợi tới lúc tôi chạy ra cửa thang máy, thằng bé lại che tay vào mắt tôi, cho nên tôi mới nhìn thấy cảnh tượng các tủ xác tạo thành chữ ‘chết’, nhưng ở trong video, ngoài việc Triệu Giai Đường xoay người lại, cái gì cũng không xảy ra.
Với lại, thang máy đúng là đã sớm tới nơi, còn mở sẵn cửa đợi tôi, nhưng tôi lại cái gì đều không nhìn thấy,lúc cuối Triệu Giai Đường giơ tay muốn bóp cổ tôi, đúng là cô ta thực sự bước đến, nhưng chỉ rứt một cọng tóc trên đầu tôi, làm xong, cô ta tự quay ngược trở lại, còn tôi, cũng đã bước vào thang máy.
Video đến đây là hết, tôi hỏi Trương mù:
- Cô ta rứt tóc tôi làm gì?
Trương mù trả lời:
- Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai? Kêu cậu dính cái lá bùa cũng không làm xong, cậu nói xem cậu còn làm được gì?
Tôi đáp:
- Trách tôi à?
Trương mù lập tức chửi:
- Cái tông môn nhà cậu, chẳng lẽ còn tránh tôi? Đi tới nơi như thế cũng dám quay đầu lại, cũng không biết Trần Ân Nghĩa lúc trước chỉ bảo cậu thế nào!
Quay đầu lại? Chẳng lẽ là tôi quay đầu lại thổi tắt minh hoả trên vai, cho nên mới bị bé trai nhân cơ hội này trèo lên cổ? nhưng tôi cẩn thận hồi tưởng này, cả đoạn đường tôi đều không quay đầu, rốt cuộc quay đầu lúc nào, mới tạo ra cơ hội cho thằng quỷ nhỏ kia?
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nhớ ra, lúc tiến vào thang máy, thằng bé vẫn còn cưỡi trên cổ tôi, nó căn bản vẫn chưa nhảy xuống! nói cách khác, nó đi theo tôi trở về? thảo nào lúc tôi vào cửa, Trương mù và Trương Mục đều không hẹn mà cùng liếc nhìn tôi một cái, tới bây giờ tôi mới hiểu, bọn họ không phải nhìn tôi, mà là nhìn bé trai cưỡi trên cổ tôi.
Tôi nói với Trương mù:
- Có phải các anh đã sớm phát hiện ra thằng bé đi theo tôi không? vì sao không nói sớm?
Trương mù nói:
- Yên tâm, có anh cả tôi ở đây, nó không vào, chỉ dám đứng ngoài cửa.
Thảo nào bọn họ lại nhìn ra sau lưng tôi, hóa ra là nhìn thằng bé kia.
Tôi hỏi:
- Thằng bé đó rốt cuộc là thứ gì, nó đi theo tôi làm cái gì?
Trương Mục đáp:
- Nó là tiểu quỷ do Triệu Giai Đường nuôi, về phần vì sao nó đi theo cậu, có lẽ chỉ có mình nó mới biết.
Lúc nói đến đây, Trương Mục dùng thủ thế nhóm lửa vỗ ba lần lên hai bên vai tôi, sau đó nói tiếp:
- Về sau đi tới những nơi như vậy, nhất định không được quay đầu lại.
Trương mù nói:
- Anh có nói cho cậu ta nghe một trăm lần, cậu ta cũng không nhớ được đâu.
Tôi không để ý lời châm biếm của Trương mù, mà hỏi Trương Mục:
- Đứa trẻ này không phải là đứa trẻ trong kính giới tối qua sao? chẳng lẽ hôm qua hai người chưa giải quyết được nó?
Trương Mục lắc đầu, nói:
- Rất khó.
Tôi hỏi, vì sao?
Trương Mục đáp:
- Kính giới tự bản thân cậu đã trải nhiệm qua, tôi hỏi cậu, theo cậu nghĩ, kính giới khó giải quyết nhất ở chỗ nào?
Tôi nghĩ ngợi, đáp, là bé trai.
Bởi vì tôi từng bị bé trai trèo lên người cắn xé da thịt, cái cơn đau xâm nhập vào tận linh hồn, căn bản không thể dùng lời nói để hình dung. Hơn nữa, tục ngữ không phải đã nói rồi sao, Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, chẳng phải có nghĩa là, tiểu quỷ rất khó đánh đuổi đó à? Cho nên tôi thấy, thằng quỷ nhỏ là khó giải quyết nhất.
Nhưng Trương Mục lại lắc đầu, Trương mù cũng bày ra bộ mặt ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn người ta có thể làm tốt hơn,nhưng cuối cùng lại không được như ý), lắc lắc đầu thở dài, sau đó tôi nhìn thấy Trương mù nằm vật xuống giường, xoay người sang chỗ khác, chổng mông vào mặt tôi, đến nhìn cũng lười nhìn tôi một cái.
Trương Mục nói:
- Không phải bé trai, mà là gương.
Gương? Gương thì có cái gì khó giải quyết? làm gì có nhà nào không có một tấm gương? Ngay cả bồn rửa mặt bình thường cũng đều được nắp một tấm gương? Thế mà cũng khó giải quyết? đập vỡ không phải xong rồi à?
Trương Mục nói tiếp:
- Nếu có một tấm gương, thì một đồ vật sẽ biến thành hai, tự nó là một, trong gương là hai, nếu như có hai tấm gương, chỉ cần để hai tấm gương này đối mặt với nhau, vậy thì đồ được đặt ở giữa hai tấm gương sẽ biến thành cả ngàn cả vạn cái, tôi nói như vậy, cậu có hiểu không?
Tôi nghe đến đó lập tức tỉnh ngộ, đây chính là nguyên lý hai mặt gương trong tiệm cắt tóc, chỉ cần đặt hai tấm gương đối mặt với nhau, như vậy thứ ở giữa hai tấm gương sẽ bị gương ‘nhân bản’ vô tận, vốn chỉ có một bé trai, nhưng sau khi đặt gương, sẽ có vô số bé trai, cho dù giải quyết một,nhưng vẫn còn cả ngàn cả vạn, huống chi, kính giới của Triệu Giai Đường, không chỉ có hai mặt ‘ gương’, mà là mỗi một tầng đều có một tấm ‘gương’, như vậy, số lượng của bé trai gần như không thể đong đếm.
Đây mới là chỗ khó giải quyết nhất Trương Mục nói.
Tôi hỏi, chẳng lẽ không có cách giải quyết?
Trương Mục nói:
- Có, một là tìm bản thể của bé trai, bắt nó dẫn ra khỏi kính giới, hai là đập vỡ tất cả tấm ‘gương’.
Nghe xong, tôi liền hiểu ra, hai phương pháp này căn bản không thể thực hiện, bản thể của bé trai nhất định được giấu ở nơi bí mật nhất, không thể để người khác tìm được, cho dù biết nó trốn ở đây, trong lúc đi tới đó, cũng có thể bị những tiểu quỷ khác dời đi, cứ vậy, cũng không tìm ra nổi, còn phương án đập vỡ tất cả ‘gương’, khó khăn như giải quyết tất cả bé trai, bởi vì gương vốn dĩ cũng có thể bị những tấm gương khác ‘phục chế’, cho nên hoàn toàn không được.
Tôi nói:
- Cho nên, một khi tiến vào kính giới, là không thể ra ngoài?
Hỏi xong vấn đề này tôi liền hối hận , bởi vì Lăng Giáng từng đưa tôi ra ngoài.
Trương Mục lắc đầu:
- Lăng Giáng có thể.
Tôi hỏi, vì sao?
Anh ta đáp:
- Hoa trong tay Lăng Giáng, gương không soi được.
Tôi nghĩ tới tối hôm qua, tôi nhờ căn cứ theo vị trí mình đứng không có hoa của Lăng Giáng, mới có thể phán đoán ra mình không ở tầng ba, mà đang ở giữa tầng bốn và tầng năm, lúc đó tôi còn không hiểu vì sao mỗi một tầng đều giống nhau, vì sao không thấy hoa của Lăng Giáng, hiện tại cuối cùng cũng hiểu, hóa ra hoa của Lăng Giáng gương không thể phục chế.
Nhưng, vì sao cơ chứ?
Trương Mục nói:
- Cậu có từng nghe qua câu nói "hoa trong gương, trăng dưới nước" chưa?
(nguyên tác: "镜花水月" ý chỉ những thứ tốt đẹp chỉ có thể ngắm nhìn và cảm nhận chứ không thể chạm vào, cũng được dùng để ví von cảnh tượng hư ảo, không có thật.)
Tôi gật đầu, câu này tôi đương nhiên biết, tôi học ngành Trung Văn, nếu không biết câu này, tôi còn học hành gì nữa, sớm bỏ về nhà làm ruộng rồi.
Tôi dựa theo kiến thức của mình, giải thích về ý nghĩa của thành ngữ câu nói này cho Trương Mục nghe, Trương Mục gật gật đầu nói:
- Hoa trong gương, trăng dưới nước, vốn dĩ đều là hư ảnh của nguyên bản gốc, nhưng lần trước cậu nhìn thấy Trương mù phá địa sát trùng nguyệt, hẳn cũng đã hiểu thủ đoạn của chúng tôi, mặt trăng dưới nước chúng tôi cũng có thể bổ ra, huống chi là hoa trong nước? cho nên, chỉ cần mặt gương dám phục chế hoa của Lăng Giáng, vậy thì mặt gương đó sẽ bị bại lộ.
Tôi lại lần nữa đổi mới tam quan, trước kia, nếu như thầy giáo dạy quốc văn của tôi giải thích ‘hoa trong gương, trăng dưới nước’ hóa ra có ý nghĩa như vậy, tôi nhất định sẽ cầm sách giáo khoa đập chết ông ấy, nhưng hiện tại sau khi Trương Mục giải thích cho tôi nghe những điều này, tôi lại cảm thấy có lý, thế cho nên, cũng không biết phải tiếp lời thế nào.
Đúng rồi, vậy gọi Lăng Giáng đến đây hỗ trợ, không phải giải quyết rồi sao?
Không ngờ, Trương Mục lại lắc đầu, nói:
- Sợ là không tới được.
Tôi hỏi:
- Vì sao không tới được? Tứ Xuyên cách Trùng Khánh cũng không phải quá xa.
Trương Mục nói:
- Em ấy gặp chút chuyện.
Lòng tôi lộp bộp một tiếng, vội vàng hỏi:
- Cô ấy gặp chuyện gì?
Trương Mục nhìn nhìn Trương mù, Trương mù lập tức chửi ầm lên:
- Anh nhìn tôi làm gì, liên quan gì đến tôi?
Trương Mục bất đắc dĩ, đành phải tự mình mở miệng nói:
- Em ấy mang thai rồi, là quỷ thai!