Câu nói của Trương Mục đã dọa tôi hoảng sợ, tôi hỏi:
- Sao Lăng Giáng có thể mang quỷ thai?
Trương Mục đáp:
- Bị dính lúc ở trong kính giới, hiện tại cũng không rõ có phải quỷ thai hay không, cho nên con bé về Tứ Xuyên rồi.
Nghe Trương Mục nói vậy, tôi yên tâm không ít, nếu không một hoa khôi giảng đường cấp bậc nữ thần, lại có thai trước khi cưới, mà còn không phải mang trên mình bào thai như người bình thường, thì danh tiếng của cô ấy sẽ bị xúc phạm đến mức nào?
Trương Mục vỗ vỗ bả vai tôi, nói:
- Cậu cũng đừng lo lắng, làm thợ nhân như chúng tôi, cũng giống như săn thú, săn chim ưng nhiều năm, rồi cũng bị chim ưng mổ mắt, câu đó nói thế nào nhỉ, đúng rồi, phiêu bạt gây nghiệp bên ngoài, cuối cùng vẫn phải trả, đây đều là số mệnh của chúng tôi.
Tôi biết Trương Mục đang an ủi tôi, nhưng dù sao Lăng Giáng cũng đã cứu mạng tôi, hiện tại cô ấy gặp nguy hiểm, muốn tôi không lo lắng, thật sự làm không được.
Tôi hỏi:
- Tôi có thể giúp được gì không?
Trương Mục nói:
- Cậu yên tâm, nhà họ Lăng Tứ Xuyên không đơn giản như vậy, chút vấn đề nhỏ này không làm khó được bọn họ.
Tôi lại hỏi:
- Nếu là vấn đề nhỏ, vì sao nhất định phải về Tứ Xuyên, chẳng lẽ nhà họ Trương các anh không thể giải quyết sao?
Trương Mục lắc đầu:
- Cũng không phải không thể giải quyết, nhưng thủ pháp có chút không thuận tiện.
Tôi hiểu, có lẽ là lúc giải quyết quỷ thai, phải thực thi vài thủ pháp ‘thân mật’, Lăng Giáng là nữ, đám người Trương mù lại là nam, cho nên không tiện ra tay, hiểu rõ điểm này, lòng tôi thả lỏng không ít.
Tôi liếc nhìn ra ngoài cửa một cái, hỏi:
- Hiện tại Lăng Giáng không ở đây, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Trương Mục nói:
- Thứ ngoài cửa không phải trọng điểm, trọng điểm là vị ở trong nhà xác.
Nói đến đây Trương Mục liếc nhìn Trương mù nằm giả vờ ngủ trên giường, sau đó đứng lên, giơ chân đá vào mông Trương mù, Trương mù bị một cước đá lăn xuống đất, anh ta không hiểu gì, còn tưởng đã xảy ra động đất, sau khi lăn xuống đất, vội vàng chui vào gầm giường, còn thét lớn với chúng tôi:
- Nhanh trốn dưới gầm giường, động đất rồi, sẽ chết người đấy!
Trương Mục ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt xem thường nhìn Trương mù, tôi cũng ngồi xổm xuống theo, thấy Trương mù đang vô cùng nghi hoặc nhìn Trương Mục, hình như còn chưa hiểu vì sao mình lại lăn xuống đất, đợi sau khi anh ta hiểu ra, liền xông lên định đánh tôi.
Tôi vừa chạy vừa thét:
- Anh đuổi tôi làm gì, cũng không phải tôi đạp anh!
Nào ngờ Trương mù lại dùng logic của bọn cường đạo, vừa đuổi theo sau tôi, vừa nói:
- Tôi không đánh lại được Trương Mục, chẳng lẽ còn không đánh được cậu? rõ ràng cậu biết anh ta đạp tôi, cậu lại không ngăn cản anh ta, tôi không đánh cậu thì đánh ai?
Nghe nói như thế, tôi quả thực đã không còn gì để nói, căn cứ theo logic của anh ta, chỉ cần có người nào giết người, nhưng tôi không thể ngăn cản, thì đều là trách nhiệm của tôi?
Tôi biết, hiện tại Trương mù đang trong trạng thái điên cuồng, tôi hoàn toàn không có sức trả đòn ---- được rồi, tôi thừa nhận, cho dù là bình thường, tôi cũng không đánh lại được Trương mù, cho nên tôi quyết định, ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách, dù sao bây giờ Trương mù vẫn còn là bệnh nhân, trên bụng có vết thương, không thể chạy tới chạy lui quá lâu, cho nên tôi áp dụng chiến lược đánh lâu dài, du kích chiến, anh ta đến tôi sẽ chạy, anh ta lui tôi sẽ đuổi, cứ thế tới tới lui lui đại khái trôi qua vài phút, cuối cùng thể lực của anh ta cũng không chống đỡ nổi, lại lần nữa quay về ngồi trên giường.
Anh ta thở hổn hển nói với Trương Mục:
- Anh đạp tôi làm gì, đừng nghĩ tuổi tác của anh lớn hơn tôi, mà cho rằng tôi sợ anh, đợi tôi khỏe lại, xem tôi không giết chết anh!
Trương Mục trừng mắt lườm Trương mù, hình như là lẩm bẩm độc thoại, nhưng thật ra là nói với Trương mù:
- Nếu đã vậy, có phải tôi nên phòng ngừa hiểm họa không, giết chết cậu trước là xong hết mọi chuyện rồi?
Trương mù nghe như thế, lập tức đổi thành bộ mặt cợt nhả cười đùa tí tửng, nói với tôi:
- Cậu em, cậu có hiểu về con người của anh cả tôi không, không chỉ đẹp trai, mà con mẹ nó còn giỏi giang, cậu nói xem, một anh cả tốt như vậy, biết đi đâu tìm?
Nhìn thấy sắc mặt thay đổi một trăm tám mươi độ của Trương mù, tôi không thể không bội phục anh ta, nếu anh ta đi đóng phim, không chỉ giật được cúp nam diễn viên triển vọng nhất về, ít nhất còn có thể khiến người xem nhớ thật kĩ gương mặt không biết xấu hổ của anh ta ---- tấu hài cỡ nào!
Trương Mục căn bản không để mình bị trúng trò mèo, mà nói:
- Nếu chưa chết, vậy đi cùng chúng tôi ra ngoài một chuyến.
Trương mù do dự một chút, nhìn nhìn ngoài cửa phòng bệnh, sau đó dùng giọng điệu trưng cầu ý kiến nói:
- Anh khẳng định muốn tôi ra ngoài?
Trương Mục không trả lời, mà hỏi lại:
- Cậu khẳng định muốn ở lại đây một mình?
Trương mù không hề nghĩ ngợi, bắt đầu mặc quần áo đeo giày, trưng ra bộ mặt lúc nào cũng có thể xuất phát.
Sau khi ra khỏi cửa, Trương Mục gọi tôi tới nói:
- Cậu dùng phương pháp lần trước dùng cho cậu ta, dùng lại một lần nữa.
Tôi nghi hoặc hỏi:
- Lần trước dùng cái gì?
Trương Mục nói:
- Dùng chỉ đỏ tiền đồng quấn lên người cậu ta.
Tôi lập tức hiểu ra, anh ta đang nói phương pháp dùng đồng tiền và chỉ đỏ giữ lại hồn phách mà Trần tiên sinh dạy tôi, nhưng tôi thấy kì lạ là, vì sao anh ta biết tôi biết phương pháp này? Tôi nghĩ ngợi, rất có thể là Trương mù nói cho anh ta biết, nhưng rất nhanh, tôi đã nghi hoặc, Trương mù hiện tại không phải vẫn rất tốt sao? vì sao còn phải dùng cách đó để giữ hồn phách?
Tôi hỏi Trương Mục:
- Làm chuyện như vậy với người dương, liệu có gây ảnh hưởng gì cho anh ta không?
Trương Mục nói:
- Đối với người thường mà nói, buộc chỉ đỏ, đè tiền đồng, quả thật sẽ làm thương tổn hồn phách, nhưng hiện tại cậu ta không phải một người dương bình thường, không sao, cậu cứ làm đi, xảy ra chuyện cũng không trách cậu.
Tôi liếc nhìn Trương mù, thấy anh ta gật đầu, tôi mới đồng ý.
Tuy rằng tôi không hiểu vì sao hiện tại Trương mù không phải một người dương bình thường, nhưng Trương Mục đều đã nói như vậy, hơn nữa Trương mù cũng đồng ý rồi, tôi sẽ không cần kiêng dè gì nữa, nhưng tôi nghĩ, Trương mù hiện tại sở dĩ không phải một người dương bình thường, rất có thể có liên quan đến ‘vận hạn’ mà anh ta từng nói, vả lại, còn phải ở nơi ‘vô gián chi địa’ cũng là vì ở đây thì hồn phách anh ta mới quy thể được, nếu rời khỏi, hồn rất có thể tiêu tan lập tức, cho nên muốn dùng phương pháp như vậy để giữ lại linh hồn trong cơ thể.
Vì thế tôi tìm ra một ít chỉ đỏ trong ba lô của Trương mù, làm theo cách của Trần tiên sinh, buộc lên cổ tay cổ chân Trương mù, sau đó nói với Trương Mục cần một ít tiền đồng, rồi lại nói với Trương mù:
- Đặt tiền đồng lên mu bàn chân của anh, sau đó đeo tất vào, đừng để tiền đồng rơi xuống, hai tay cũng phải nắm chặt tiền đồng, không được buông ra, còn một điểm quan trọng nhất, trong miệng cũng phải ngậm một đồng tiền, không được nói chuyện, không được nhổ tiền đồng ra, càng không được nuốt --- tôi đoán chắc anh cũng không đến mức đi nuốt tiền đồng vào bụng.
Phân phó xong, tôi và Trương Mục đứng ngoài cửa đợi Trương mù chuẩn bị sẵn sàng, sau đó xuất phát.
Lúc đợi, Trương Mục hỏi tôi:
- Ngày hôm qua hình như không thấy cậu ta ngậm tiền đồng, vì sao hôm nay phải ngậm, trong này có chú trọng gì à?
Tôi thấy Trương mù đang đeo tất, liền nhỏ tiếng nói với Trương Mục:
- Không chú trọng gì, chỉ là muốn anh ta im lặng một lát, không muốn nghe anh ta mở miệng nói chuyện.
Trương Mục nghe vậy, hiểu ngay tức khắc, lặng lẽ giơ ngón tay cái với tôi.
Sau khi ra khỏi cửa, tôi hỏi Trương Mục:
- Thằng bé kia còn đi theo tôi không?
Anh ta nói:
- Không thấy, có lẽ quay về rồi.
Tôi lại hỏi:
- Hiện tại chúng ta đến nhà xác đối phó Triệu Giai Đường? chẳng lẽ không cần cầm theo ba lô, chuẩn bị một chút?
Trương Mục đáp:
- Trời tối rồi đi, ban ngày rất dễ bị chú ý.
Tôi nói:
- Vậy giờ đi đâu?
Trương Mục nói:
- Mang cậu đi hít thở không khí, ngắm nhìn phong cảnh trường học.
Tôi nghe mà mặt mày ngơ ngác, đã là lúc nào rồi, còn có tâm tư ngắm cảnh? Nhưng tôi không nói ra, chỉ yên lặng đi theo bọn họ ra khỏi khoa cấp cứu, đi về phía trường học.
Dọc đường đi, có rất nhiều học sinh chào hỏi Trương Mục, có lẽ đều là thực tập sinh khoa y học, cũng có vài người chào hỏi Trương mù, Trương mù chỉ cười cười xua tay, không đáp lại bọn họ, nhìn mà tôi và Trương Mục đều phải nhịn cười, thiếu chút nữa không nhịn nổi.
Vào trường, Trương mù và Trương Mục đi thẳng đến thư viện, thư viện là tòa nhà cao nhất trong trường, đứng ở bên trên, gần như có thể quan sát được hết phong cảnh toàn trường, trước kia lúc rảnh tôi cũng thích lên đó, nhưng về sau lối đi lên tầng thượng đã bị niêm phong, còn về nguyên nhân, có rất nhiều người đồn tai nhau, trên tầng thượng có người nhảy lầu tự sát, nhưng vẫn chưa có xác nhận từ bên phía chính phủ, cho nên không biết thật hay giả.
Tôi đi theo bọn họ đến tầng cao nhất trong thư viện, cửa đi lên tầng thượng quả nhiên bị phong lại, đúng lúc này, Trương Mục lấy ra một cái chìa khóa, mở cửa ra, đi lên tầng thượng trước.
Sau khi tôi và bọn họ đi lên tầng thượng, Trương Mục chỉ xuống tòa dạy học phía dưới, dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trên không, hỏi tôi, cậu xem, giống cái gì?
Tôi cẩn thận nhìn nơi Trương Mục vừa vẽ, cả người tức khắc như bị sét đánh, tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao Lăng Giáng nói tôi đến ngôi trường này không phải là sự ngẫu nhiên….