Lúc tôi cầm cây nến và tiền đồng chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên nhớ ra, nếu tôi rời đi, không phải Trương mù chỉ có một mình trong này thôi sao?
Vì thế tôi hỏi:
- Tôi đi rồi, anh phải làm sao?
Trương mù nói:
- Cậu nghĩ ‘Trát Qủy Dao’ của Trương Mục là trò con bò à? Yên tâm, một lát không chết được.
Tôi lo lắng đi đến bên giường anh ta, nhưng không dám đứng quá gần, tôi sợ bước qua Lôi Trì, tôi cúi người xuống nhìn hai con cá trong chậu, vẫn đầy sinh lực, có lẽ không có vấn đề gì, nhưng không biết có phải là ảo giác không, tôi thấy lúc cá há miệng, sẽ nuốt nước trong chậu vào bụng, cứ có cảm giác bọn chúng không nhả nước ra, hoặc là nói, nhả ra không nhiều bằng nuốt vào, tôi lắc đầu, thầm nghĩ, rất có thể là ảo giác.
Nói với Trương mù một tiếng, tôi lập tức rời đi, trước lúc đi, tôi thấy Trương mù đánh chữ vào điện thoại, có lẽ đang đánh văn bản thủ pháp sử dụng ngọn nến và tiền đồng để gửi cho tôi.
Khi tôi vào đến cổng trường, lúc trong sân trường, chuông di động vang lên, là tin nhắn Trương mù gửi tới. ( nhận được sự đồng ý từ anh ta, có thể tiết lộ nội dung toàn bộ tin nhắn cho mọi người xem, cùng xem tin nhắn của tên ngốc này gửi tới là gì nha.)
Nguyên văn như sau:
Trước lúc vào phòng, đứng ngoài cửa, dùng tay trái cầm nến, tay phải châm lửa cho nến, sau đó dùng tay phải gõ cửa, thủ thế là ngón cái đè lên ngón út, ngón áp út đè lên móng ngón cái, ngón giữa đặt trên đốt thứ hai của ngón áp út, ngón trỏ đặt lên trên ngón giữa, gõ ba lần, vừa gõ trong lòng vừa niệm, ‘người dương về, người âm tránh’. Dùng chân trái bước vào bậc cửa trước, cậu có biết chân nào là chân trái không? chính là cái chân cậu cầm nến, sau khi vào phòng, đặt ngọn nến ở góc tây bắc, góc tây bắc, nằm giữa hướng tây và hướng bắc, trước lúc đặt nến, đặt tiền đồng xuống đất trước, bỏ nến lên trên tiền đồng, nếu sợ không vững, có thể rỏ vài giọt sáp nến xuống, ở khúc này không thể không nhắc một câu, rỏ sáp nến là một thứ rất tốt, có cơ hội cậu phải thử, đương nhiên, có lẽ một thằng ‘zai tân’ ngàn năm như cậu không có cơ hội thử, đặt xong, nếu nến tắt, cái gì cũng không cần nói nữa, trực tiếp quay lại, nếu không tắt, cậu phải ngồi xổm đằng sau ngọn nến, cố gắng thấp người xuống, thổi một hơi, phải thổi từ trên ngọn nến, nhớ kĩ, lúc này phải mở to mắt, lúc thổi, phải nhìn theo hướng cậu thổi, nếu như nhìn thấy thứ không sạch sẽ, bấm thủ thế lấy tiền đồng ném nó, nhưng thủ thế này có chút phức tạp , tôi đoán với chỉ số thông minh của cậu, không học nổi, cậu cứ ném tiền đồng về phía nó là được rồi, có tác dụng hay không, tôi cũng chịu, cứ ném đi rồi nói, lỡ may có tác dụng thì sao? nếu không nhìn thấy gì, cậu hãy đổi vài vị trí thử xem, nếu vẫn không thấy gì, vậy cậu mang đôi giày với bộ quần áo kia về đây, để thầy giáo Trương dạy cậu những kiến thức về cách rỏ sáp nến.
( è hèm, chỗ này giải thích về ‘rỏ sáp nến’ mà Trương ca nói, đề nghị các bé dưới 18 tuổi, phụ nữ đang mang thai và cho con bú bỏ qua đoạn này nha =)) đầu tiên, trò ‘rỏ sáp nến’ thường được SM sử dụng, SM là viết tắt của ‘Sadist và Masochist’, ( tiếng Việt nghĩa là gì á? gu gồ không tính phí nha ;D ) nhắc đến SM, chúng ta thường hay nghĩ ngay đến dây thừng, vải bịt mắt, xích,….. è hèm, và sáp nến. nhưng đây là một loại nến đặc biệt, chứ không phải nến chúng ta hay dùng đốt sáng, loại nến này là dành riêng cho ‘cái chuyện ấy ấy đấy’, không quá nóng, rỏ lên da chỉ có cảm giác ‘kích thích’ cũng không gây hại cho da, chỉ để lại một nốt đỏ không đau, càng rỏ càng thích, càng thích càng khoái cảm….. đến đây thôi nhá, còn lại tự tìm hiểu nha mọi người ;D )
Cả đoạn tin nhắn kết thúc ở chỗ này, nếu như không phải tiếc tiền, lúc đó tôi nhất định sẽ không ném tiền đồng, mà ném hẳn điện thoại, má nó, anh ta đang xem thường ai vậy?
Nhưng tôi vẫn còn lý trí, dù sao chiếc điện thoại này cũng dùng tiền đi dạy gia sư mấy tháng để mua, đều là tiền mồ hôi nước mắt. tôi nhẫn nhịn, đọc lại tin nhắn từ đầu đến cuối một lần nữa, sợ bỏ qua nội dung quan trọng, nhưng nói thật, ngoài đầy từ ngữ địa phương ra, hình như cũng không có quá nhiều nội dung.
Tôi vừa đi đến phía ký túc xá, vừa ghi nhớ thủ pháp gõ cửa, sau đó lại đối chiếu với nội dung trong tin nhắn nhiều lần, sợ mình làm sai, đợi tới khi tôi đi đến trước cửa, tôi đã luyện tập vô cùng thuần thục, đèn trong phòng vẫn tối, xem ra bọn họ chưa về, tôi nghĩ như vậy cũng tốt, bằng không nếu bị bọn họ nhìn thấy tôi đứng ‘hà hơi’ với ngọn nến, nhất định sẽ đưa tôi đến bệnh viện tâm thần.
Sau khi châm nến, tôi lập tức gõ cửa ba lần, miệng vẫn luôn lẩm bẩm, không dám quên, sau đó tôi lấy chìa khóa ra mở cửa, lúc vào thuận tay bật đèn, đúng như trong dự đoán, đôi giày và bộ quần áo trước cửa tủ của tôi đã không thấy đâu, xem ra, thứ cô chủ nhiệm nhìn thấy, nhất định chính là di ảnh khoác trên mình bộ quần áo và đôi giày của tôi, tôi cố ý liếc nhìn chỉ đỏ dưới đất, là ‘vẽ nhà tù trên đất’ của Lăng Giáng dùng để nhốt đôi giày kia lại, chẳng qua nhà tù này, bị thiếu một góc ở hướng tây bắc.
Vị trí phòng ký túc của chúng tôi là tọa nam triều bắc, chỗ ban công là hướng bắc, vậy hướng tây bắc chính là phía bên trái sau khi vào cửa, chính là chỗ của lão đại, nằm ở ngay sát nhà vệ sinh cạnh ban công, tôi nhấc chân trái tiến vào, đóng cửa lại, tôi không muốn có người bên ngoài nhìn thấy hành động của mình trong phòng.
Vào phòng, tôi làm theo nội dung trong tin nhắn của Trương mù, dựng cây nến ở vị trí góc tây bắc, sau đó tôi ngồi xổm sau ngọn nến, trong tay nắm mấy đồng tiền, hít sâu một hơi, chuẩn bị hà hơi ném tiền đồng.
Tuy rằng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đợi cho đến lúc thực sự hành động, tôi vẫn hơi sợ hãi, bởi vì tôi không biết kế tiếp tôi sẽ nhìn thấy cái gì, cho nên cảm giác cái gì cũng chưa biết này, thật sự rất đáng sợ.
Khi tôi hà một hơi đầu tiên, bởi vẫn chưa thông thạo, thế nên không nhìn thấy gì, nhưng đến khi tôi hà hơi thứ hai, tôi lập tức nằm xuống nhìn theo hướng mình hà hơi, tôi nhìn thấy có thứ gì đó, nhưng không nhìn rõ là gì, bởi vì ngụm khí kia rất nhanh đã tiêu tán, hơn nữa, không ngờ tôi lại thật sự nhìn thấy ‘thứ gì đó’, cho nên trong phút chốc, đã kinh sợ tới mức quên mất ném tiền đồng.
Khi tôi hà hơi lần thứ ba, động tác càng thêm thuần thục, đồng tiền trong tay cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi nghĩ, lần này chỉ cần tôi nhìn thấy, nhất định sẽ ném tiền đồng ngay lập tức, nhưng đáng tiếc, tôi không nhìn thấy bất cứ cái gì, vì thế tôi thử đổi một phương hướng, bởi vì tôi biết, nếu lúc trước tôi từng nhìn thấy, vậy thì thứ khi hiện tại nhất định vẫn còn ở trong phòng, tôi di chuyển sang bên trái một chút, sau đó thuận thế thổi một hơi, vị trí vừa hay là tủ quần áo của tôi.
Tôi căng mắt nhìn, tôi rõ ràng nhìn thấy có một đôi chân đứng trước tủ quần áo của tôi, tôi không nói hai lời, ném ra đồng tiền đã chuẩn bị sẵn trong tay, trúng!
Đúng vậy, lần đầu ném ra đã ném trúng chân trái của hắn, cũng nhờ ngày nhỏ những đứa trẻ trong thôn đều nghèo, mỗi lần tụ tập đi chơi với nhau, là đều chơi trò dùng đá ném đồ, ai ném trúng, có thể sai khiến người không ném được bất cứ chuyện gì, bao gồm cả quỳ xuống, lúc nhỏ tôi chơi với bọn họ một lần, mặc dù tôi đáp trúng mục tiêu, lại không có ai nghe lời tôi, ngược lại, còn tìm đủ loại lý do bắt tôi quỳ xuống, từ sau lần đó tôi không bao giờ giao du với bọn trẻ con cùng tuổi trong thôn nữa, cũng là vào thời điểm đó, ông nội nói với tôi, đợi thêm mười năm nữa, con xem những người bắt nạt con sẽ thế nào?
Nhưng mặc dù bị ném trúng, nhưng đôi chân kia không biến mất, mà đi sang một hướng khác, động tác khập khà khập khiễng, tôi vội vàng hà một hơi theo hướng hắn di chuyển, tôi không nói câu gì, lại ném ra một đồng tiền, lại trúng chân trái hắn!
Nhưng sau lần này, mặc kệ tôi có hà hơi như thế nào, cũng không tìm được hắn, ngược lại, tôi còn hà hơi tới mức đại não thiếu không khí, mệt chết khiếp, tất cả các phương hướng tôi đều đã thử qua, vẫn không tìm được, chính vào lúc tôi sắp từ bỏ, tôi đột nhiên nhớ ra, vẫn còn một vị trí tôi chưa hà hơi, vị trí này chính là ---- chỗ tôi ngồi xổm!
Tưởng tượng đến đây, tôi vội vàng di chuyển sang một bên khác của ngọn nến, sau đó nhìn nơi tôi vừa ngồi, cảm giác mặt đất hình như tối hơn những nơi khác một chút, tôi cố gắng khôi phục một chút hô hấp, tay nắm chặt tiền đồng, chậm rãi ngồi xổm xuống, chuẩn bị hà hơi.
Tôi hít sâu một hơi, dốc hết toàn lực, hy vọng có thể khiến ngụm khí này kéo dài lâu một chút, lúc còn chưa kịp ngậm miệng lại, tôi đã đưa mắt nhìn về hướng đó, tôi nhìn thấy, trước mặt mình, có một gương mặt giống tôi như đúc, hắn cũng đang há miệng trợn mắt, nhìn tôi!
Tôi sợ tới mức vội vàng ném ra một đồng tiền, vừa vặn ném trúng trán của ‘tôi’ khác, hình như còn xuất hiện vết máu nhàn nhạt, nhưng hắn lại cười quỷ dị với tôi, sau đó ngụm khí kia biến mất, hắn cũng biến mất.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, tôi lại càng hoảng sợ, may quá, là lão nhị đã trở về, tôi vội vàng thổi tắt ngọn nến, sau đó cất đi, lão nhị hỏi tôi đang làm gì vậy, tôi nói tìm ít đồ.
Tôi thấy lão nhị ôm đầu, giữa khẽ hở của các ngón tay còn có chất lỏng màu đỏ giống như máu, tôi hỏi cậu ta sao vậy, cậu ta nói, vừa rồi lúc đang đi dưới tầng, không biết là thằng khốn nào ném đồ từ trên tầng xuống, rơi trúng đầu cậu ta, hình như còn chảy máu rồi.
Tôi hỏi cậu ta có nặng lắm không, hay là đi bệnh viện xem sao?
Cậu ta nói:
- Không sao, rửa qua một chút là được.
Nói xong, cậu ta đi ra hướng bồn rửa mặt ngoài ban công.
Tôi thấy, lúc cậu ta bước đi, chân trái khập khiễng…..