Tôi run rẩy hỏi lão nhị:
- Chân cậu bị sao vậy?
Lão nhị ngoảnh đầu lại nhìn tôi, sau đó nói:
- Lúc vừa đang đi về chẳng may trượt chân ngã, không có việc gì, sứt tí da thôi.
Nhìn bộ dạng của lão nhị, hình như không có gì bất thường, chẳng lẽ đúng là trùng hợp?
Tôi tựa vào khung cửa trên ban công, trong tay nắm chặt tiền đồng, tôi hỏi lão nhị:
- Đám người lão đại đâu?
Cậu ta nói:
- Hai người bọn họ đi thông đêm rồi.
Tôi biết ‘đi thông đêm’ mà cậu ta nói, là đi tới quán net chơi game, đây là hoạt động diễn ra thường xuyên của bọn họ, gần như tuần nào cũng đi một hai lần, trời sáng mới về phòng ngủ, tôi nghĩ, đây mới là cuộc sống của sinh viên bình thường, tôi cảm thấy mình phải tìm thời gian thử một chút, nhưng, trước kia không phải là cả ba người bọn họ đều ‘đi thông đêm’ sao? vì sao lão nhị lại về trước?
Vì thế tôi hỏi:
- Sao cậu lại về trước?
Cậu ta đáp:
- Mình về lấy đồ, đi tìm bọn họ ngay đây --- ý, không đúng, lão tứ, lúc trước cậu không bao giờ hỏi những chuyện này, hôm nay bị sao vậy?
Nghe lão nhị hỏi vậy, yên tâm không ít, tôi nghĩ, có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi, vì thế tôi nói:
- Không có việc gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Nói xong, tôi xoay người đi tới trước cửa tủ quần áo của mình, tôi nhìn thấy ‘ếch ngồi đáy giếng’ vẫn còn trên cửa tủ, nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, tôi thấy vết cứa trên cửa tủ hình như nhạt đi một ít.
Tuy rằng ‘gã’ cô chủ nhiệm nhìn thấy rất có thể là di ảnh của tôi, nhưng tôi vẫn không dám mở cửa tủ, nếu có thể, tôi hy vọng cả đời này cũng không bao giờ nhìn thấy thứ bên trong nữa, ngay vào lúc tôi chuẩn bị rời đi, lão nhị đi đến khoác tay lên vai tôi, cười ha hả hỏi:
- Nói nghe xem nào, cậu với Lăng hoa khôi tiến triển đến bước nào rồi? đã ‘nước sữa hòa tan’ chưa?
đây là ‘tiếng lóng’ giữa những người trong phòng chúng tôi, ‘nước sữa hòa tan’ là chỉ đã tiến tới giai đoạn cuối, trước bước này có, mặt dày theo đuổi, nắm tay nhau, thủ thỉ lời yêu thương, thề non hẹn biển, sau đó mới tới bước ‘nước sữa hòa tan’.
Những từ lóng này đều nằm trong các cuộc trò chuyện mỗi tối bốn năm nay trong phòng chúng tôi, không ngừng tổng kết quy nạp, cuối cùng mới hình thành ‘từ lóng trong ngành’, người ngoài không thể hiểu, lão nhị có thể nói ra câu này, tâm trạng tôi buông lỏng không ít, lòng thầm nghĩ chuyện lúc trước nhất định chỉ là trùng hợp.
Tôi cười với lão nhị:
- Cậu đừng đoán linh tinh, mình và bạn học Lăng Giáng là tình hữu nghị cách mạng thuần khiết, mấy cậu cũng đừng truyền tin bậy bạ, da mặt mình dày, không sợ người khác nói ra nói vào, nhưng Lăng Giáng dù sao cũng là nữ sinh, truyền ra ngoài lại gây ảnh hưởng tới danh dự của người ta.
Lão nhị dùng ánh mắt ‘anh hiểu lòng chú’ nhìn tôi, nói:
- Chậc chậc chậc, còn chưa xuất giá, đã biết nói thay lời người ta rồi, ôi chao, trọng sắc khinh bạn, trọng sắc khinh bạn a! nếu đã vậy, vì để chúc mừng cậu theo đuổi được Lăng hoa khôi, đêm nay mặc kệ thế nào cậu cũng phải ‘đi thông đêm’ với chúng mình một lần, mẹ nó, trước kia mỗi lần trong phòng tổ chức ‘overnight party’, cậu đều lẩn mất.
Lão nhị nói xong đã lôi tôi ra ngoài cửa, tôi nghĩ thầm, để bọn họ đi thâu đêm cũng tốt, vừa hay có thể quay về hỏi Trương mù xem kế tiếp nên làm gì, quần áo và giày đều không thấy đâu, càng chứng thực suy nghĩ của tôi, ‘thứ’ cô chủ nhiệm thấy, chính là di ảnh mặc quần áo của tôi.
Lão nhị vẫn bước đi khập khiễng, cho nên vẫn khoác tay lên vai tôi, trên đầu dính một cái băng gạt, mặc dù đã thế này rồi, nhưng vẫn không quên nhiều chuyện hỏi tôi:
- Nói đi, cậu làm thế nào ‘xơi’ được Lăng Giáng?
Tôi nói:
- Nếu mình nói là cô ấy chủ động tìm mình, cậu có tin không?
Lão nhị nghe xong lắc đầu thở dài:
- Lão tứ à, làm người phải biết đối nhân xử thế, không nên chỉ vì có chút thành tựu, mà đã chổng mông vào mặt ông trời, đương nhiên, không phải mình không tin lời cậu, điểm này cậu đừng hiểu lầm, mình chủ yếu là không tin mắt thẩm mỹ của Lăng Giáng, lại tệ như vậy!
Lúc ấy tôi lập tức bực mình, chuẩn bị lý luận một phen với lão nhị, lúc này chúng tôi vừa hay đi xuống tầng bốn, tôi nghĩ tới phòng của Tưởng Viễn Chí, vì thế đứng ở đầu cầu thang nhìn vào, tất cả đều im lặng, không giống như đã xảy ra chuyện, hơn nữa, tủ quần áo của Tưởng Viễn Chí cũng đã được khóa lại, có lẽ sẽ không có chuyện gì, cho nên, tôi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, tiếp tục đi theo lão nhị xuống dưới tầng, định đưa cậu ta đến quán net xong, tôi sẽ tìm cớ để quay về.
Lúc xuống tới tầng bốn, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo, giống như có rất nhiều người đang chạy lên tầng, nhưng tôi và lão nhị lại chưa nhìn thấy người nào, tôi cảm thấy thật khó hiểu, theo lý mà nói, giờ này phải có nhiều người nhất mới đúng, vì sao hôm nay lại khác thường, không một bóng người như vậy?
Chỉ là tôi còn chưa kịp nghĩ kĩ, đã bị lão nhị dồn dập hỏi, bắt kể lại tình huống lần đầu gặp Lăng Giáng, nhưng khi tôi đang kể hăng say, lại phát hiện cậu ta không có hứng thú lắm. với lại trong miệng hình như còn lẩm nhẩm gì đó, tôi nghe không rõ, chỉ nghe thấy mấy con số, 161, 164, 166.
Tôi hỏi lão nhị đang làm gì thế, cậu ta lại nói không có gì, chỉ giục tôi đi nhanh lên, bọn họ nhất định sắp chờ không kịp rồi.
Bị lão nhị thúc giục, tôi và cậu ta không thể không tăng tốc, chân cậu ta bước đi bất tiện, lúc đi vẫn bám vào bả vai tôi, nhưng dù là vậy, cậu ta vẫn đi nhanh hơn tôi, thật giống như, cậu ta vẫn luôn kéo tôi xuống tầng, mà không phải là tôi đỡ cậu ta xuống.
Tôi nói:
- Cậu đi chậm một chút, cũng không cần phải vội như vậy.
Cậu ta không nói gì, chỉ cúi đầu đi xuống, trong miệng vẫn lẩm bẩm, các con số càng lúc càng rõ ràng, lần này cuối cùng tôi cũng nghe rõ, cậu ta đang đếm số, 214, 215, 216.
Lúc này tôi đột nhiên ý thức được cái gì, tôi đứng lại ở một chỗ ngoặt, lão nhị hỏi tôi sao lại không đi tiếp?
Tôi nói:
- Chẳng lẽ cậu không phát hiện có chỗ nào không đúng sao?
Lão nhị đáp:
- Không có, không đúng chỗ nào? Đừng nghĩ lung tung nữa, đi nhanh lên, bọn họ sắp chờ không kịp rồi.
Tôi hỏi, bọn họ? Bọn họ là ai?
Lão nhị nói:
- còn có thể là ai? Chính là bọn họ đấy!
Tôi tỉnh bơ gạt tay lão nhị trên vai mình xuống, lùi ra sau hai bước, tránh xa cậu ta một chút, sau đó tôi không nói gì, xoay người bỏ chạy.
Lão nhị sau lưng hô to:
- cậu làm gì đấy?
Tôi nói:
- mình quên ít đồ, mình quay lại lấy, xuống ngay, chân cậu đau, cứ đứng đợi ở đây một chút nhé.
Cậu ta lại nói:
- thứ gì thì mai lại lấy, bọn họ nhất định sắp sốt ruột muốn chết rồi.
Tôi không nói gì, chỉ lo chạy lên tầng trên, tôi vẫn nghe thấy tiếng của cậu ta vang vẳng sau lưng, có lẽ cậu ta cũng đang đuổi theo, cậu ta vừa chạy vừa hô:
- Cậu từ từ thôi, mình đi cùng cậu.
Tôi không trả lời cậu ta, chỉ lo bạt mạng chạy lên trên.
Nhưng cậu ta vẫn đuổi theo, lúc đầu còn kêu tôi chờ, về sau tôi chợt nghe thấy cậu ta bắt đầu khóc lóc thảm thương, cậu ta nói:
- Cậu đừng chạy, cậu còn chạy thì mình sẽ chết mất.
Tôi vẫn không dừng lại, bởi vì tôi đã hiểu ý nghĩa những con số cậu ta lẩm bẩm trong miệng, cậu ta đang đếm những bậc thang chúng tôi đã đi qua! Mỗi một lần bước qua một bậc thang, cậu ta sẽ đếm một số, hiện tại đã xuống tới 220 bậc thang!
Nhưng, phòng của tôi ở tầng tám, nếu bạn có kinh nghiệm về cuộc sống hơn nữa còn có một đôi mắt quan sát tỉ mỉ, bạn sẽ biết, ở giữa mỗi một tầng sẽ có hai đoạn cầu thang, số bậc thang ở mỗi đoạn hầu như đều là 11 bậc, vậy thì từ tầng một lên tầng phòng tôi, tổng cộng là 11 nhân 2, lấy tổng nhân với 7, vậy là 154 bậc.
Nhưng, con mẹ nó vừa rồi hai người chúng tôi lại đi xuống 220 bậc thang! Hơn nữa, cậu ta còn vẫn đang dẫn tôi xuống dưới! con mẹ nó, cậu ta đang muốn dẫn tôi đi đâu?
Ma dẫn đường!
Tôi rất nhanh đã nhớ tới lúc ông nội kể chuyện thần thoại cho tôi nghe, đã từng nói đến thứ này, ma dẫn đường, đều là vì tìm kẻ chết thay. Thảo nào vừa rồi lão nhị vẫn luôn phải để tay lên vai tôi, cậu ta muốn quạt tắt minh hỏa trên vai tôi, dễ dẫn tôi xuống địa ngục, thảo nào cậu ta vừa nói, nếu tôi chạy, cậu ta sẽ chết, nhưng, nếu tôi không chạy, con mẹ nó tôi sẽ chết!
Tôi không biết mình đã chạy lên trên bao nhiêu bậc, nhưng tôi không dám dừng lại, tôi sợ cậu ta sẽ đuổi kịp.
Nhưng lúc này, tôi nghe thấy có những tiếng bước chân vội vã truyền đến từ tầng trên, âm thanh này rất quen thuộc, chính là âm thanh nghe thấy lúc xuống tầng, nhưng lúc ấy không nhìn thấy người, không lâu sau, tôi đã gặp bọn họ, tôi nhìn thấy trong đám người, có y tá bác sĩ, có lãnh đạo nhà trường, còn có cả lão đại lão tam, bao gồm cả cô chủ nhiệm, bọn họ vội vã xuống tầng, tôi nhìn thấy bọn họ khiêng một cái cáng cứu thương, bên trên cáng có một người được dùng vải trắng phủ kín.
Không biết có phải bởi vì lắc lư nghiêng ngả hay không, lúc đi qua mặt tôi, một cánh tay tuột xuống khỏi cáng, kéo cả tấm vải trắng phủ trên người người nọ xuống một chút, lộ ra gương mặt của người nằm trên cáng, đầu của người đó vừa hay nghiêng về phía tôi, trừng lớn hai mắt, nhìn tôi chằm chằm!
Dáng vẻ của hắn, là chết không nhắm mắt!
Mà hắn, chính là lão nhị vừa rồi vẫn luôn khoác tay lên vai tôi, dẫn tôi xuống tầng dưới!