Tôi đứng ngoài cửa phòng để xác, không biết nên đi nơi nào. Tuy rằng tôi đã biết thủ đoạn ‘treo đầu dê bán thịt chó’ của kẻ nuôi cá Quy Khư, nhưng tôi cũng không biết đối phương muốn dùng cá Quy Khư để làm gì?
Với lại, đây vốn là sinh vật đã bị diệt sạch từ vài thập niên trước, vì sao vẫn còn tồn tại trong ao cá thôn nhà tôi và hồ nước trong trường học? đây là trùng hợp, hay là có người cố tình liên kết hai nơi này với nhau?
Nếu là trước đây, lúc chưa phát hiện có cá Quy Khư, tôi nhất định sẽ nghĩ đây là một sự trùng hợp, hơn nữa, lý do cũng đã nghĩ xong, giống lúc trước đã nói, rất có khả năng có phong thủy tương đồng, cho nên trường học và thôn mới có bố cục giống nhau, nhưng, cá Quy Khư xuất hiện, tất cả đều thay đổi, đây chắc chắn không phải trùng hợp, mà là có người cố tình khiến hai nơi này có bố cục giống nhau.
Liên tưởng đến những gì Trương Mục nói, tôi, Trương mù, Lăng Giáng đến ngôi trường này, thực ra đều là do thế hệ trước sắp đặt, tôi càng thêm chắc chắn, giữa trường học và bệnh viện, nhất định vẫn còn cất giấu bí mật lớn hơn.
Vào lúc tôi đang suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại vang lên, là Trương mù gọi, anh ta bảo tôi mua cho anh ta một phần cá nướng Vạn Châu, còn chỉ đích danh quán cá nướng lần trước, tôi tắt luôn điện thoại, mua một bát mì chua cay ngay cổng, đem cho anh ta.
Sau khi vào cửa, tôi thấy nét mặt Trương mù tỏ ra vui sướng, chờ tới khi mở hộp đồ ăn trong tay tôi ra, mặt mày mất hứng, tôi chưa đợi anh ta há miệng nói, đã nói trước:
- Ăn không? không ăn tôi ăn.
Lúc Trương mù đang ăn nhồm nhoàm, tôi nói:
- Hôm nay tôi nhìn thấy cá Quy Khư.
Anh ta nghe thấy thế, động tác trên tay hơi dừng lại một chút, sau đó hỏi:
- Nhìn thấy ở đâu?
Tôi nói:
- Trong hồ nước ở trường.
Anh ta lại nhai nhòm nhoàm một lúc, mới hỏi:
- Cậu chắc chắn là cá Quy Khư?
Tôi gật đầu, sau đó nói phân tích của mình về chuyện ngày hôm nay nhìn thấy cho anh ta nghe, lúc nói xong, anh ta vừa hay ăn hết hộp mì, anh ta dùng giấy ăn lau lau miệng, vô cùng nghiêm túc nói:
- Chú em, hay là cậu dành thời gian đi xem bói đi?
Tôi nhất thời chưa hiểu ý anh ta là gì, tôi hỏi:
- Để làm gì?
Anh ta nói:
- Tôi đến trường theo học năm năm, cùng bạn gái đến hồ chèo thuyền không dưới bốn năm mươi lần, sao tôi chưa lần nào gặp phải chuyện này? Cậu chỉ tùy tiện đi hóng gió, đều có thể đụng phải cá Quy Khư, cậu tự nói đi, có phải do mệnh cậu không tốt không?
Lần này tôi không phản bác Trương mù, bởi vì tôi hiểu, không phải mệnh của tôi không tốt, mà là hai mươi ba đôi giày âm dưới chân tôi đang tác quái, chỉ cần chúng nó vẫn còn đeo trên chân tôi, tôi vẫn không thể có một cuộc sống bình thường như bao người, những thứ bọn họ không nhìn thấy, tôi có thể nhìn thấy, bọn họ không thể gặp, tôi có thể gặp, hơn nữa tôi đột nhiên phát hiện, hình như thân thể tôi giống như một miếng bánh thơm phức, một ‘tôi’ khác muốn có, Triệu Giai Đường cũng muốn có! Nhưng tôi đã đến bệnh viện nhiều lần như vậy, cũng kiểm tra sức khỏe thường xuyên, không có chỗ nào khác với người bình thường, vì sao bọn họ phải khăng khăng muốn có được thân thể tôi? Câu giải thích tôi có thể nghĩ ra, cũng chỉ có hai mươi ba đôi giày âm dưới chân mình.
Trương mù thấy tôi không nói gì, mở miệng hỏi:
- Có phải cảm thấy tôi nói rất có lý không, cậu không còn gì để chống đỡ nữa?
Tôi liếc Trương mù một cái, sau đó nói với anh ta:
- Anh có cho rằng, người nuôi cá Quy Khư ở đây và người nuôi cá Quy Khư ở thôn nhà tôi, là cùng một người hay không?
Trương mù hỏi:
- Vì sao lại nói vậy?
Tôi đáp:
- Anh nghĩ xem, lúc ở trong thôn, chúng ta một mẻ hốt gọn lũ cá Quy Khư, cũng không thấy có ai ngăn cản, liệu có phải là vì, tại trường học, vẫn còn một hồ cá Quy Khư, cho nên người kia căn bản không quan tâm ao cá bé tẹo ở thôn nhà tôi?
Trương mù nghĩ nghĩ, đáp:
- Có khả năng.
Tôi lại nói tiếp:
- Nhưng vẫn còn một khả năng khác, hiện tại cá Quy Khư ở hồ nước trong trường, thực ra được di dời từ ao cá thôn nhà tôi, cái này có thể giải thích vì sao anh theo học năm năm, đều chưa từng nhìn thấy cá Quy Khư, theo lý mà nói, thợ vàng mã như anh nhất định có mẫn cảm bẩm sinh với những thứ này, nhưng đến anh còn không gặp phải, vậy thì giải thích chỉ có một --- trước kia, trong trường học căn bản không tồn tại cá Quy Khư.
Trương mù gật đầu nói:
- Đúng thế, chuyện này còn có thể giải thích, vì sao nhiều năm nay trong bệnh viện không có tin tức phản ánh bị mất thi thể, không phải bởi vì đối phương sử dụng thành thạo mánh khóe ‘treo đầu dê bán thịt chó’, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, bởi vì lúc trước chưa từng xảy ra chuyện như vậy, trộm xác lão nhị phòng cậu, có lẽ là vụ việc đầu tiên hắn làm, hơn nữa, còn bị phát hiện.
Tôi nghe đến đó, cứ cảm thấy Trương mù đang vòng vo mắng tôi, cái gì mà ‘trộm xác lão nhị phòng cậu’?
Tôi hỏi, tên kia rốt cuộc là ai?
Tôi và Trương mù nhìn nhau, sau đó đều lắc đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không biết.
Tôi còn nhớ rõ lúc ở thôn, chúng tôi cho rằng cái tên ăn đầu người chính là kẻ nuôi cá Quy Khư, nhưng hiện tại xem ra, không phải hắn, bởi vì buổi tối hôm Trương mù vừa đến nằm viện, hắn đã tới báo thù, tuy rằng tôi bị hắn dùng đầu đập cho hôn mê bất tỉnh, nhưng Trương Mục đã đến đây giải quyết hắn, nếu đúng là hắn, vậy sẽ không xảy ra chuyện trộm xác.
Lúc này, Trương mù đột nhiên hỏi tôi:
- Đêm qua ‘Minh Kim Thu Binh’ có hữu dụng không?
Tôi nói:
- Hữu dụng, nhưng sau đó lại xảy ra vấn đề.
Anh ta hỏi, vấn đề gì?
Tôi nói:
- Người giấy anh cho tôi, thiếu chút nữa đã dọa chết tôi và cô chủ nhiệm.
Anh ta lại hỏi:
- Đã có chuyện gì?
Vì thế tôi đành kể lại chuyện xảy ra tối qua, Trương mù nghe xong, thật lâu sau vẫn chưa lên tiếng, trong tay anh ta không biết khi nào thì nhiều thêm một con miệt dao mini, giống con miệt dao Trương Mục bố trí ‘Trát Qủy Dao’, trước nay tôi chưa từng nhìn thấy Trương mù sử dụng con dao này, không biết anh ta giấu chỗ nào trên người, có điều xem ra, người này cũng là một người luôn cảm thấy không an toàn, lúc nào trên người cũng cầm một con miệt dao mini.
Anh ta cúi đầu không nói gì, tay phải cầm miệt dao để ‘chơi’, miệt dao kia giống như có đầy linh tính, chuyển động qua lại trên năm đầu ngón tay của anh ta, chuyển từ ngón út sang ngón cái, lại từ ngón cái về ngón út, đi đi về về, chẳng thấy phiền.
Thật lâu sau, Trương mù híp mắt nhìn tôi chằm chằm:
- Cậu bị lừa rồi.
Tôi không hiểu ý của Trương mù, hỏi:
- Tôi bị lừa chỗ nào?
Trương mù hỏi tôi:
- Cậu nghe thấy tiếng bước chân của người giấy là một nặng một nhẹ à?
Tôi đáp, đúng vậy.
Anh ta nói:
- Không thể nào, người giấy do chính tay tôi làm, hai chân dài như nhau, cho dù hồn phách đã bị tiền đồng của cậu đả thương, nhưng cậu từng nghĩ chưa, người giấy không có đốt xương, nó sao có thể bước đi tập tễnh được?
Tôi bừng tỉnh, gần như là nhảy dựng lên nói với Trương mù:
- Ý của anh là, âm hồn nhập vào người giấy, không phải Phùng Vĩ Nghiệp!?
Trương mù gật đầu:
- Tôi dám khẳng định, tuyệt đối không phải hắn!
Thì ra là thế! Thảo nào tôi vẫn hoài nghi, vì sao lão nhị từ đầu đến cuối muốn sống chết với tôi, đến cuối cùng sau khi nhập lên người giấy, lại kêu tôi cứu cậu ta, lúc ấy tôi còn tưởng đó là cái bẫy, hiện tại mới hiểu, đây không phải là cái bẫy, mà là hắn thật sự muốn tôi cứu hắn! mà ‘hắn’ không phải là lão nhị Phùng Vĩ Nghiệp, mà là một người khác!
Nếu tôi đoán không sai, âm hồn nhập lên người giấy, hẳn là Tưởng Viễn Chí bị cho làm một quân cờ, mà kẻ đầu têu đứng sau mọi chuyện, có lẽ chính là Phùng Vĩ Nghiệp đã chết, thậm chí thi thể còn bị cá Quy Khư ăn --- hoặc là nói, thực ra hiện tại Phùng Vĩ Nghiệp vẫn còn sống, hắn chẳng qua đã dùng thủ thuật che mắt, lừa được chúng tôi, khiến mọi người ai cũng nghĩ hắn đã chết.
Đầu tiên, hắn vẽ một bức hình luyện xác sống trên đất, còn viết tên tôi lên trên, để mọi người nghĩ hắn đã chết, còn cố tình trừng mắt nhìn tôi lần cuối lúc đang xuống tầng, khiến mọi người cho rằng, hắn phải lôi tôi chết theo bằng được, buổi tối, còn đến tìm tôi báo thù, để tôi nghĩ hắn thật sự đã tìm được thi thể tôi, nhưng cũng không phải, mà đó chỉ là ảo giác của tôi thôi, bằng không, lúc cô chủ nhiệm đến tìm, vì sao không đụng phải thi thể của Phùng Vĩ Nghiệp?
Sau đó người giấy bật dậy, đến tận lúc tự thiêu, còn khiến mọi người nhầm hiểu, Phùng Vĩ Nghiệp, đến ngay cả âm hồn cũng đã hoàn toàn tiêu tan.
Tiếp nữa, không thấy thi thể hắn đâu, dùng cá Quy Khư tạo thành thi thể để lừa mọi người, người không hiểu sẽ nghĩ đã tìm thấy xác, nhưng nếu là người trong ngành, ví dụ như một tên có trình độ gà mờ như tôi, nhất định sẽ biết thi thể hắn biến mất, hơn nữa, còn lầm tưởng thi thể hắn bị cá Quy Khư ăn, cứ như vậy, người không hiểu thì nghĩ đã tìm thấy xác hắn, người hiểu thì cho rằng hắn bị cá Quy Khư ăn, vậy là không còn suy nghĩ điều tra người nào đã trộm xác hắn nữa.
Cho nên, mặc kệ là loại nào, hắn đều có thể hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, trở thành một người vô hình, sau này còn tiếp tục nuôi cá Quy Khư, vô cùng thuận tiện.
Một người biết về sự tồn tại của cá Quy Khư, còn biết tác dụng của nó, có thể khiến cá Quy Khư biến thành hình người, ngoài người nuôi cá Quy Khư ra, tôi thật sự không nghĩ ra được còn có ai sẽ có năng lực như vậy.
Cho nên nói, Phùng Vĩ Nghiệp, chính là người nuôi cá Quy Khư! Mà hắn của hiện tại, không chỉ chưa chết, ngược lại còn đang sống sờ sờ, đó cũng là vì sao sau khi bố mẹ Phùng Vĩ Nghiệp thì thầm to nhỏ với nhau, lại không còn truy cứu chuyện này, bởi vì bọn họ cũng nhìn được ra trong này có điều mờ ám, bọn họ biết Phùng Vĩ Nghiệp còn sống!
Lần này, tất cả đều đã sáng tỏ!
Nhưng rất nhanh, lại xuất hiện một vấn đề khác, hiện tại Phùng Vĩ Nghiệp đã đi đâu? Còn có, bố hắn có thể nhìn được ra kế hoạch của hắn, vậy ít nhất chứng minh, ông ta cũng là thợ nhân!