Khi tôi đem phân tích của mình nói cho Trương mù nghe, anh ta chỉ chuyển động miệt dao giữa các ngón tay, vô cùng kinh ngạc liếc nhìn tôi, hình như cảm thấy không thể tin nổi.
Anh ta híp mắt, chĩa miệt dao vào mặt tôi, cảnh giác hỏi:
- Cái tông môn nhà mày, mày là thằng nào?
Tôi ngây người với câu hỏi của anh ta, tôi hỏi lại:
- Anh nói gì vậy?
Ai mà biết anh ta vô cùng nghiêm túc hỏi tôi:
- Mày rốt cuộc là ai? Mày giấu thằng ngốc Lạc Tiểu Dương đi đâu rồi? với chỉ số thông minh của nó, căn bản không thể nghĩ được ra những vấn đề này, mày không cần vờ vịt che đậy nữa, người thông minh như ông đã sớm nhìn thấu rồi!
Tôi không nói gì, mà im lặng đứng lên, đại khái khoảng ba phút sau, tôi lại ngồi xuống bên giường của mình, hỏi Trương mù:
- Người thông minh như anh, liệu có đoán trước được tôi sẽ lấy chổi quật nát đít anh không?
Trương mù dùng đôi mắt nhìn không thấy tròng mắt của anh ta nhìn tôi, bày ra vẻ mặt đợi ông khỏe rồi ngươi sẽ chết không có chỗ dung thân, tôi không dám lại gần anh ta, chỉ có thể dùng chổi đánh, mặc dù là như vậy, nhưng tôi thiếu chút nữa đã ngã vào ảo ảnh của Lôi Trì.
Sau một hồi ầm ĩ, thần kinh đang buộc chặt của tôi cuối cùng cũng thoải mái không ít, cộng với việc đã làm rõ quan hệ giữa Phùng Vĩ Nghiệp và cá Quy Khư, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy hơi vui. Lúc trước vẫn luôn có cảm giác bị người ta dắt mũi, gặp phải chuyện gì cũng chỉ biết bị động ứng phó, lần đầu tiên phân tích được ra ngọn nguồn mọi chuyện, nắm chắc quyền chủ động giống như bây giờ, có lẽ chính là lần đầu tiên.
Nhưng rất nhanh tôi đã ý thức được một vấn đề, tôi hỏi:
- Vậy lúc trước anh phân tích Phùng Vĩ Nghiệp bị một ‘tôi’ khác luyện thành xác sống, thì lại giải thích thế nào?
Đúng vậy, trước đây, suy luận này là vô cùng chắc chắn, cho dù là từ lúc nó theo dõi cô chủ nhiệm, hay là đi đến lớp học, đều tìm thấy lời giải thích hợp lý, điểm này, phải phủ định thế nào đây?
Trương mù nói:
- Điểm này tôi cũng vừa mới nghĩ ra, cũng bởi vì điểm này, tôi mới suy nghĩ một hồi, những gì cậu vừa phân tích, tôi chỉ cần trong vài phút là hiểu, những gì cậu nói cũng gần giống những gì tôi nghĩ, đúng là Phùng Vĩ Nghiệp có quá nhiều điểm khả nghi, nếu đã phải lôi cậu chết theo mới thôi, vậy sao có thể dễ dàng từ bỏ như thế? Còn lôi cả âm hồn và thi thể của mình vào, nghĩ thế nào cũng không có khả năng! Lại nói, ngay từ đầu hắn đã để lộ một chỗ sơ hở rất lớn, không biết cậu có phát hiện ra không.
Sau khi Trương mù nói xong, mặt mày chờ mong nhìn tôi, tôi không biết anh ta đang kỳ vọng cái gì?
Tôi nghĩ ngợi, gãi gãi đầu:
- Không phát hiện.
Trương mù thấy tôi gãi đầu, vẻ mặt kỳ vọng ban nãy lập tức biến thành ‘tôi đã sớm biết cậu không biết’, sau đó nói:
- Tông môn nhà cậu, thế mới đúng chứ, đây mới là Lạc Tiểu Dương mà tôi quen, xét cho cùng, vẫn là phải do tôi vạch trần đáp án cho cậu, cậu còn nhớ cậu từng nói với tôi, lúc hắn dẫn cậu xuống đường âm phủ, vừa đi vừa đếm con số trong miệng không?
Tôi nói, tôi nhớ, tôi cũng vì thông qua những con số mới biết mình bị dẫn xuống đất.
Trương mù gật đầu nói:
- Vấn đề nằm ở chỗ này, cậu nghĩ đi, nếu hắn thật sự muốn giết cậu, dẫn cậu xuống phía dưới, cậu nói xem, hắn có đếm số không?
Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói:
- Không! làm vậy chẳng phải sẽ tự khiến bản thân bị bại lộ hay sao?
Trương mù nói:
- Tông môn nhà cậu, đúng vậy, cậu nghĩ xem, ngay cả một thằng ngốc như cậu cũng hiểu được đạo lý này, chẳng lẽ Phùng Vĩ Nghiệp không hiểu? cho nên nói, hắn cố tình muốn cho cậu biết cậu đã đi nhầm đường, cậu phải mau chóng chạy trở về, mà vào lúc này, cậu gặp phải cái gì?
Tôi nói:
- Vừa hay nhìn thấy đám người khiêng thi thể Phùng Vĩ Nghiệp vội vàng chạy xuống tầng dưới.
Trương mù tiếp lời:
- Cho nên, làm gì có chuyện trùng hợp như thế, hắn là vì muốn để cậu nhìn thấy thi thể hắn bị người ta nâng vào bệnh viện, cậu nghĩ đi, nếu như hắn thật sự bị một ‘cậu’ khác luyện thành xác sống, hắn có thể không giết chết cậu không? hắn có thể cố tình để lộ sơ hở một đứa trẻ lên ba cũng nhìn thấu không? cho nên, hắn chính là vì muốn tạo ra tình huống bị người khác giết, để còn thoát thân chuẩn bị cho mục đích sau này --- có điều nói một câu chân thật, Phùng Vĩ Nghiệp cũng không dễ dàng, có thể nghĩ ra được một chỗ sơ hở để cậu nhìn được ra, còn âm thầm khiến cậu tự phát hiện ra chỗ sơ hở đó, thật không dễ dàng gì, cũng gần sánh bằng bộ óc thông minh của tôi rồi, khiến tôi không kìm lòng được bắt đầu cảm thấy bội phục hắn.
Đối với việc Trương mù nhân cơ hội này chế giễu tôi, tôi cơ bản đều hoàn toàn chấp nhận số phận, theo như Trương mù nói, có lẽ tôi nên đi tìm thầy bói, đây có thể chính là mệnh của tôi, muốn tránh cũng không tránh được.
Tôi nói:
- Cho nên, theo ý của anh, cô chủ nhiệm nhìn thấy một ‘tôi’ khác, còn cả tấm di ảnh mặc quần áo của tôi đi đến giảng đường, cũng đều là do Phùng Vĩ Nghiệp gây ra?
Trương mù đáp:
- Chín phần mười rồi, cậu dùng não nghiêm túc suy nghĩ một chút đi, từ lúc cậu bắt đầu phát hiện tấm di ảnh, cho đến khi phát hiện ra trong phòng nghỉ của cô chủ nhiệm không có tấm gương nào, có phải đều có bóng dáng của Phùng Vĩ Nghiệp hay không?
Tôi làm theo lời Trương mù, bắt đầu hồi tưởng một chút, lần đầu tiên tôi phát hiện ra di ảnh đen trắng, là lúc trở về phòng ký túc, ba người lão đại đang đánh game, lúc tôi tiến vào trong, người đầu tiên nói chuyện với tôi chính là Phùng Vĩ Nghiệp, đến giờ tôi vẫn còn nhớ câu hắn nói với mình: ‘không phải cậu vào nhà vệ sinh rồi à? Vì sao lại đi vào từ bên ngoài?’
Đúng là bởi vì câu nói này,cho nên tôi mới đi vào nhà vệ sinh, sau đó phát hiện ra tấm ảnh đen trắng của mình, đến lúc phát hiện, tôi còn chưa kịp nghĩ ra cách xử lý, Phùng Vĩ Nghiệp đã muốn đi vệ sinh, tôi chỉ có thể chạy vào trong, định giải quyết tấm ảnh kia, đáng tiếc, không tìm thấy ảnh đâu nữa, cuối cùng cũng là Phùng Vĩ Nghiệp nhắc nhở tôi, ‘sau gáy cậu dính thứ gì vậy?’, vì thế tôi mới biết, tấm ảnh đã dính sau gáy mình.
Dựa theo logic của người bình thường, bất kể thế nào cũng phải tò mò xem rốt cuộc đó là thứ gì, nhưng hắn lại chỉ hỏi một câu, đã rời đi, nếu bọn họ đang chơi game, tôi còn có thể hiểu, nhưng lúc đó bọn họ đã đánh xong ván, còn đang trong hàng chờ, thế này đúng là không bình thường rồi.
Tiếp đó là đến tối, tôi vừa ngủ dậy, trời đã tối đen, tôi nghĩ lúc mình đang ngủ, Phùng Vĩ Nghiệp đã đụng tay đụng chân, nếu không, tôi không thể đến tiếng chuông điện thoại cũng không nghe thấy, Trương mù gọi điện tôi cũng không biết, đến lúc tỉnh lại, trong phòng không còn một ai! Hiện giờ hồi tưởng lại, đây đúng là vô cùng vô cùng bất bình thường.
Bởi vì ba vị trong phòng tôi, chính xác là ‘trạch nam’ mẫu mực, bọn họ mỗi lần ăn cơm đều gọi ship đến, không thì luân phiên nhau xuống căng- tin mua cơm mang lên phòng ăn, nhưng lần đó, cả ba người đều cùng lúc ra ngoài ăn cơm, lại không gọi tôi, tôi nghĩ, nhất định cũng là Phùng Vĩ Nghiệp gọi bọn họ ra ngoài, nhưng lại nói để cho tôi nghỉ ngơi trong phòng một lát.
Đến khi tôi tỉnh lại, chợt nghe thấy trong nhà vệ sinh có tiếng xả nước, rồi hàng loạt chuyện xảy ra sau đó, cho tới khi Lăng Giáng đến tìm tôi, chính lúc này, đám người lão nhị vừa hay trở về, còn là do lão nhị dẫn đầu, sau đó nói không quấy rầy chúng tôi, còn dẫn cả lão đại lão tam đi, để Lăng Giáng thuận lợi xử lý chuyện di ảnh đen trắng và đôi giày, hơn nữa, còn không để cho lão đại và lão tam phát hiện ra điều bất thường trong phòng.
Tiếp theo, là chuyện di ảnh đen trắng và quần áo của tôi biến mất, tôi nghĩ, nhất định là hắn đã quay về phòng ẩn nấp trước, để cô chủ nhiệm nhìn thấy di ảnh đen trắng mặc quần áo của tôi đến giảng đường, thế mà tôi và Trương mù còn lo lắng bọn họ sẽ xảy ra chuyện, còn để tôi đặc biệt mang nến và tiền đồng về xử lý, kết quả, thiếu chút nữa bị dẫn xuống âm phủ, tuy rằng là giả, nhưng rất sợ.
Sau khi hồi tưởng lại, tôi vô cùng khiếp sợ, cả câu chuyện từ đầu tới cuối, đều có bóng dáng của Phùng Vĩ Nghiệp tham dự vào.
Nói thật, tôi lại lần nữa khiếp sợ về trí thông minh của Trương mù, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đã có thể nhìn thấu mấu chốt trong chuyện này, quả thật lợi hại, vì thế tôi hỏi Trương mù:
- Sao anh lại nghĩ ra?
Trương mù cười thần bí, đáp:
- Cái này gọi là kẻ trong cuộc thì u mê, kẻ ngoài cuộc tỉnh táo, tôi một mình ở đây nhàm chán quá, nên mới nghĩ đến những việc cậu kể cho tôi nghe, có rất nhiều thứ vốn dĩ đã có thể xâu chuỗi lại với nhau, chỉ còn lại một vài thứ vẫn chưa nghĩ ra, nhưng hôm nay cậu kể với tôi chuyện người giấy, những điều tôi không nghĩ được ra cuối cùng cũng thông suốt, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn chính là, chỉ số thông minh của tôi cao hơn cậu.
Đến bây giờ, tôi đã thừa nhận chỉ số thông minh của Trương mù cao hơn mình.
Nhưng lúc này, Trương mù lại nói:
- Vẫn còn một vấn đề, Phùng Vĩ Nghiệp đang che giấu tốt như vậy, vì sao đang yên lại cố tình hao tổn tâm huyết gây ra chuyện này?