Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 141 Không phải người sống

Trương mù hỏi:

- Phùng Vĩ Nghiệp vẫn đang luôn che giấu tốt như vậy, vì sao đang yên lại cố tình hao tổn tâm huyết gây ra chuyện này?

Tôi nói:

- Chẳng lẽ không phải vì hắn muốn hoàn toàn biến thành một người vô hình sao?

Trương mù vô cùng khinh bỉ liếc tôi một cái, nói;

- Cái tông môn nhà cậu, chẳng lẽ trước đây, hắn không phải là một người vô hình? vì sao gần đây mới hành động?

Hình như đúng là như anh ta nói, nếu không phải bởi vì xảy ra chuyện này, căn bản không có ai chú ý đến hắn, nhiều nhất cũng chỉ nghĩ hắn là một sinh viên năm tư bình thường mà thôi, nếu hắn đã có một thân phận như vậy, vì sao còn nhọc lòng làm ra những việc như vậy? nếu hắn không phải vì muốn đạt được thân phận người vô hình, vậy suy đoán lúc trước của tôi, chẳng lẽ đều sai?

Không đúng, suy đoán của tôi nhất định không có vấn đề, chẳng qua, động cơ rất có thể chưa phân tích đúng mà thôi, nhưng kết luận, khẳng định là đúng.

Trương mù nói:

- Suy đoán của cậu nhất định không sai, hiện tại hắn vẫn còn sống, mà động cơ của hắn cũng chính là vì đạt được thân phận người vô hình.

Tôi hỏi, nghĩa là sao?

Trương mù nói:

- Một người muốn thoát khỏi thân phận hiện tại, chỉ có vài nguyên nhân sau đây, một, thân phận này đã bị bại lộ, hai, thân phận này không phù hợp, tiếp tục dùng sẽ bị bại lộ, ba, hắn cảm thấy bị uy hiếp, cần đổi một thân phận khác để tiếp tục che giấu.

Tôi nghĩ ngợi, cảm thấy điểm nào cũng không phù hợp với Phùng Vĩ Nghiệp.

Trương mù rất thất vọng lắc đầu nói:

- Tông môn nhà cậu, thằng ngốc này, đã gợi ý rõ ràng thế rồi, còn chưa hiểu? nhất định là do hắn cảm nhận được uy hiếp, cho nên mới muốn đổi một thân phận khác!

Tôi hỏi:

- Vậy thì xin hỏi, hắn cảm nhận được uy hiếp gì?

Trương mù đáp:

- Chuyện này phải hỏi cậu.

Tôi rất nghi hoặc hỏi:

- Vì sao lại phải hỏi tôi?

Tôi nhìn thấy sắc mặt Trương mù chán chường thất vọng tột độ, sau đó nói:

- Hắn giả chết là để cho ai nhìn?

Tôi nói:

- Cho tôi nhìn --- ồ, thì ra là thế, hắn muốn tôi cho rằng hắn đã chết, vậy là nơi hắn cảm nhận được uy hiếp, hẳn chính là tôi, như vậy, nếu tôi nghĩ hắn chết rồi, sẽ không có uy hiếp đối với hắn nữa, là thế này hả?

Trương mù gật đầu nói:

- Không tồi, chưa ngốc chết, cho nên, cậu tự ngẫm xem, rốt cuộc cậu vì sao lại có uy hiếp với hắn?

Tôi còn thật sự suy nghĩ cẩn thận, từ năm nhất đến năm tư, tôi và hắn đều học chung lớp ở chung phòng, nếu nói tôi có uy hiếp với hắn, vậy hắn đã sớm biết, vì sao ba năm trước hắn không phát hiện tôi có uy hiếp đến hắn? lại phải phát hiện ra vào đúng học kỳ cuối năm tư? Giữa lúc đó, đã xảy ra chuyện gì không giống lúc trước sao?

Tôi nghĩ ngợi, chỉ có chuyện ông nội tôi qua đời thôi, hơn nữa, hình như tất cả mọi chuyện, đều bắt đầu trở nên kỳ lạ từ sau khi ông mất, tôi coi đây là điểm bắt đầu, cẩn thận suy nghĩ lại cảnh tượng gặp lại Phùng Vĩ Nghiệp từ sau khi ông nội qua đời.

Khi đó tôi đến Trùng Khánh mời Trương mù, lúc ấy có trở về phòng ký túc một lát, lúc ấy hắn đang chơi game, chơi xong, hắn chạy tới nói với tôi, có gái đẹp tìm tôi, còn đưa cho tôi một tấm ảnh, trên tấm ảnh, chính là Lăng Giáng.

Đó là lần đầu tiên tôi gặp lại hắn sau khi ông nội qua đời, chẳng lẽ bắt đầu từ thời điểm đó, hắn đã cảm thấy uy hiếp? nhưng, tôi có thể có uy hiếp gì với hắn?

Tôi kể chuyện này cho Trương mù nghe, Trương mù nghe xong im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó nói:

- Hóa ra là vậy.

Tôi hỏi, hóa ra là gì?

Trương mù nói:

- Hắn cảm thấy bị đe dọa, không phải đến từ cậu, mà là Lăng Giáng!

Tôi lại bị Trương mù làm cho ngây người, tôi hỏi:

- Chuyện này liên quan gì đến Lăng Giáng?

Trương mù nói:

- Tôi thật ra nghĩ Phùng Vĩ Nghiệp cảm nhận thấy uy hiếp từ cậu, nhưng cậu dùng lương tâm mình suy nghĩ đi, từ đầu đến chân, cậu có điểm gì để người ta cảm thấy bị đe dọa? ngoài chỉ số thông minh của cậu!

Nói thật, nếu không phải có ảo cảnh Lôi Trì, tôi đúng là đã xông lên bóp chết Trương mù!

Tôi tiếp tục hỏi:

- Lăng Giáng có uy hiếp gì với hắn?

Trương mù nói:

- Cái này tôi cũng không rõ, tôi không phải thần tiên, chẳng lẽ còn biết bấm tay luận quẻ? Nhưng mặc kệ thế nào, Phùng Vĩ Nghiệp cũng là vì tránh né một người nào đó, mà người này, rất có thể chính là Lăng Giáng. Cậu chẳng qua chỉ là ‘kẻ môi giới’ ở giữa mà thôi, dùng cái miệng của cậu, truyền tin tức hắn đã chết cho Lăng Giáng.

Tôi gật đầu, tỏ vẻ rất có thể, bởi vì tôi suy nghĩ một hồi, quả thật không tìm thấy trên người mình có gì uy hiếp được hắn.

Chính vào lúc tôi đang suy nghĩ, Trương mù lại nhìn tôi chằm chằm, tôi hỏi:

- Anh nhìn tôi làm gì? phải nói với anh trước, tôi không tìm được quán cá nướng lần trước anh dẫn tôi đi, với lại, tôi cũng không có tiền.

Nào ngờ Trương mù lại hỏi tôi:

- Cái chuông trên cổ cậu, cậu bắt đầu đeo từ lúc nào? Tôi nhớ lúc ở trên tàu hỏa không thấy cậu có thứ đó, bằng không, lúc đó cũng không thể bị âm trùng bám vào người.

Tôi nói:

- Đây là lúc tôi ở trường đợi anh, nhận được một bưu phẩm ông nội tôi gửi.

Vì thế, tôi lại kể qua tình huống ‘đánh nhau xong mới thành bằng hữu’ giữa mình và Lăng Giáng cho Trương mù nghe.

Trương mù nghe xong thì lộ ra vẻ mặt ‘mẹ nó, cuối cùng ta cũng hiểu rồi’, nói:

- Hóa ra là như vậy, không ngờ trên người thằng ngốc này cũng có đồ vật có thể uy hiếp được người khác.

Tôi nói, cái chuông Trấn Hồn này sao?

Trương mù nghe thấy tên, vẻ mặt sửng sốt, hỏi tôi:

- Cậu biết tên nó? ồ, cũng đúng, con bé Lăng Giáng nhất định đã nói với cậu rồi, đúng, đây chính là chuông trấn hồn, khiến Phùng Vĩ Nghiệp cảm thấy bị đe dọa!

Tôi nói:

- Từ lúc tôi đeo cái chuông này, chẳng thấy tác dụng mẹ gì, đe dọa cái rắm!

Trương mù trực tiếp chỉ tay vào mũi tôi chửi:

- Cái tông môn nhà cậu, thằng vô tích sự này! nếu như nó không có tác dụng, lúc ở ngã rẽ đầu thôn nhà cậu, cậu đã sớm tòi đời rồi!

Tôi nghĩ tới lúc Trương mù đang quấn chỉ đỏ cho tôi, kinh ngạc kêu ‘ý’ một tiếng, nhưng khi ấy anh ta không nói gì, xong chuyện chỉ hỏi cái chuông trên cổ tôi lấy từ đâu, tôi liên tưởng lại, anh ta hô ‘ý’ một tiếng. có lẽ là vì nhìn thấy chuông trấn hồn trên cổ tôi, chỉ có điều khi ấy tôi hỏi anh ta nó có tác dụng gì, anh ta không nói, mà còn pha trò nói ‘cậu đã xấu trai sẵn rồi, không đeo chút trang sức để khoe mẽ, sau này không tìm được vợ đâu.’

Trương mù nói tiếp:

- Lúc ấy nếu không có chuông trấn hồn ngăn cản gã người âm ăn đầu, đầu của cậu đã sớm bị vặn ra khỏi thân rồi, hiện tại cậu còn sống để ngồi đây tán phét với tôi sao?

Tôi nói:

- Vậy tôi cũng không biết dùng nó, Phùng Vĩ Nghiệp sao lại cảm thấy bị đe dọa chứ?

Quả thật, từ sau khi có chuông trấn hồn, tôi chỉ nghe thấy tiếng chuông của nó hai lần, lần đầu tiên là Lăng Giáng lắc, sau đó sắc mặt cô ấy đã tái nhợt, giống hệt người chết, lần thứ hai là lúc tôi xoay người cho bác cả, nghe thấy trong bóng tối vô biên.

Trương mù nói:

- Nếu tôi đoán không sai, Lăng Giáng biết dùng cái chuông này.

Lần này, tôi kinh ngạc há hốc miệng, nói:

- Sao anh biết Lăng Giáng biết dùng?

Trương mù nói:

- Cậu có phải lại bắt đầu lên cơn ‘ngốc’ rồi không? nếu cô ta không biết dùng cái chuông này, cô ta còn trộm bưu phẩm của cậu để làm gì?

Tôi không thể không khen ngợi logic và chỉ số thông minh của Trương mù, tôi nói:

- Đúng vậy, cô ấy biết dùng, còn lắc một lần, nhưng sắc mặt ngay lập tức đã cắt không còn giọt máu.

Trương mù nghe thế thì cười lạnh một tiếng:

- Khà --- không biết tự lượng sức mình, người bình thường dùng được thứ đó sao? cô ta chưa chết cũng coi như mạng lớn.

Tôi nói:

- Lợi hại như vậy? nó rốt cuộc có tác dụng gì?

Trương mù nói:

- Tác dụng cụ thể tôi cũng không biết, chỉ biết chuông trấn hồn là đồ dùng của thợ cản thi, có thể trấn thi trấn hồn, nhưng hiện tại cũng coi như đã hiểu rõ, Phùng Vĩ Nghiệp là nhìn thấy cái chuông trên cổ cậu, lại thấy cậu có qua lại với Lăng Giáng, cho nên mới bắt đầu sợ hãi, tự giả chết để thoát thân.

Tôi hỏi:

- Có gì phải sợ đâu, hắn cũng không phải người âm.

Lời này vừa ra khỏi miệng, tôi và Trương mù cùng lúc trợn to mắt nhìn đối phương, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu:

Phùng Vĩ Nghiệp không phải người sống!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất