Tôi đang chuẩn bị nhấc miệt dao sống chết với bọn họ, thì đột nhiên ý thức được điểm này, vì thế, tôi thu cái chân vừa vươn ra về, sau đó đứng tại chỗ, không động đậy.
Hễ là những người có chút kiến thức đều biết, ở một nơi tối đen, căn bản không thể nhìn thấy rõ diện mạo của người khác, càng không thể nhìn thấy rõ khóe miệng một đứa trẻ đang bú mẹ lại chảy ra máu tươi chứ không phải là sữa, cũng càng không thể nhìn thấy rõ mắt bên trái của người kia không có đồng tử.
Hiện tại tôi không chỉ nhìn thấy diện mạo của bọn họ, thậm chí còn thấy rõ! Vậy thì chỉ có hai cách giải thích, một là mấy thứ này đều là ảo giác, có người cố tình ‘tấn công’ đại não tôi, để tôi nhìn thấy những thứ đó, hai là, những gì tôi thấy là thật, nếu là trường hợp hai, vậy chứng minh, nến chưa tắt!
Tôi dám khẳng định cách giải thích thứ hai là đúng, bởi vì bọn họ đều đến tìm Trương mù báo thù, không thể là ảo giác, mà thật sự tồn tại. cho nên, nến nhất định chưa tắt, tôi cho rằng nến tắt, thì mới là ảo giác. bọn chúng muốn ép tôi phải rời khỏi nơi mình đang đứng.
Tôi thiếu chút nữa bị lừa, vẫn may, tôi kịp thời phát hiện ra lỗ hổng, mới không rời khỏi vị trí hiện tại, nếu không, một khi rời khỏi, rất có thể sẽ không còn tồn tại ‘môn thần’ nữa, đến lúc đó, mấy thứ này nhất định dễ dàng bước vào phòng Trương mù.
Chính vào lúc tôi đang dương dương tự đắc bản thân phân tích được ra chuyện nến không tắt, tôi đột nhiên lại nghĩ, nếu nến chưa tắt vậy cơ thể tôi lúc trước không thể cử động, vì sao hiện tại lại có thể động đậy rồi? rốt cuộc nến đã tắt hay chưa? Đây là một câu hỏi vô cùng mâu thuẫn, tôi hiện tại đã không biết phải xác định nến tắt hay là chưa tắt bằng cách nào.
Nhưng cho dù thế nào, tôi vẫn không xộn lộn, đứng im tại chỗ, lẳng lặng nhìn đám người nổi loạn trước mắt, mặc kệ nến tắt hay chưa, tôi cũng sẽ không rời khỏi chỗ này, tôi sẽ thay Trương mù bảo vệ thật tốt phòng tuyến thứ nhất.
Đúng lúc này, trong đám người, có một gã đột nhiên tiến lên trước một bước, chính là gã đàn ông trung niên mắt trái không có đồng tử, hắn bước lên một bước, trên người hắn đột nhiên bùng lên một ngọn lửa màu xanh, nhưng, ngọn lửa không kéo dài bao lâu, đã bị hắn phẩy tắt.
Đúng vậy, người kia trực tiếp dùng tay dập tắt ngọn lửa màu xanh, trông thì chắc chắn không phải là một gã dễ trêu chọc, cũng không biết năm đó Trương mù làm thế nào để thu phục hắn, khiến cho hắn nhiều năm qua, vẫn không biến mất, âm thầm chờ đợi, một khi Trương mù xảy ra chuyện, hắn sẽ nhân cơ hội này báo thù.
Trong ấn tượng của tôi, ngọn lửa màu xanh biếc có thể đốt cháy tất cả mọi thứ, thiêu huỷ một cỗ thi thể chỉ cần vài giây hoặc thậm chí là vài chục giây, chẳng lẽ, vẫn còn phải sợ một người âm? Nhưng chuyện vừa rồi đã khiến tôi kinh ngạc rớt cằm, hắn không sợ hãi ngọn lửa màu xanh!
Tôi nhớ lúc Vương Thanh Tùng lừa tôi, đều là thăm dò chỗ lợi hại của vòng tròn được ánh nến bủa vây, kết quả thiếu chút nữa không về được nhà, nhưng người kia lại khác, hắn không chút kiêng dè tiến lên trước, mặc dù trên người có lửa, cũng chỉ thản nhiên phủi một cái, tôi thấy vậy mà trợn mắt há mồm, cũng không biết nên nói gì.
Nhưng, cũng chính bởi vì trên người hắn có ngọn lửa màu xanh, tôi cuối cùng cũng xác định, ngọn nến nhất định chưa tắt, chẳng qua hiện tại tôi không nhìn thấy mà thôi, nếu không ngọn lửa trên người hắn là gì? hiểu rõ điểm này, tôi càng thêm kiên định, vì thế thử nhấc miệt dao, chỉ cần hắn tiếp cận, tôi sẽ dùng miệt dao liều mạng với hắn --- đương nhiên, phải trong điều kiện không rời khỏi vị trí hiện tại.
Nhưng, khi tôi muốn nhấc miệt dao, tôi lại phát hiện cảm giác không thể khống chế chính cơ thể mình lại lần nữa lan ra khắp toàn thân.
Xong rồi, cơ thể tôi lại không nghe theo khống chế của chính mình, mắt thấy cái gã mắt trái không có đồng tử sắp sửa tới gần, tuy rằng không thấy hắn có động tác gì, nhưng tôi tin, chỉ cần hắn khẽ vung tay, đầu của tôi sẽ bị đập nát.
Đây là trực giác đối với nguy hiểm, tuy rằng không thể nói rõ, nhưng lại có thể cảm nhận được rành mạch, hơn nữa, tôi còn có dự cảm rất mãnh liệt, chỉ cần hắn bước lên thêm hai bước, hắn nhất định sẽ vung tay đập vào đầu tôi.
Bước đầu tiên!
Bước thứ hai!
Lúc hắn bước bước thứ hai, tôi thấy hắn nâng tay lên, vung về phía đầu tôi, tôi không thấy hắn dùng sức thế nào, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng cánh tay hắn ma sát với không khí, nói thật, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người có thể vung tay mạnh như thế, nếu tôi không phải là đối tượng của cú tát này, tôi nhất định sẽ vỗ tay khen một tiếng ‘hay’.
Nhưng hiện tại con mẹ nó đối tượng của cái tát chính là tôi! Nếu tôi còn không tránh, tôi không dám chắc mình có chịu đựng nổi cú tát này không, chỉ cần đầu của tôi bị cái tát này đập trúng, có lẽ tôi cũng xuống dưới trước dò đường cho Trương mù.
Mắt thấy tay hắn sắp đập trúng đầu mình, tôi đột nhiên cảm giác được trên cổ truyền đến một luồng sức mạnh kì quái, cổ tôi không tự chủ được vặn vẹo một chút, cũng không có động tác gì màu mè, nhưng lại thoát khỏi cú tát ‘sấm sét’ của người nọ.
Phản ứng bản năng?
Tôi cho rằng đây là phản ứng theo bản năng khi gặp nguy hiểm, nhưng vừa nghĩ đến cái bóng của mình, tôi lập tức phủ định suy nghĩ này, nếu là phản ứng bản năng, cái bóng không đồng ý cho tôi cử động, cho dù phản ứng bản năng của tôi có lợi hại hơn nữa, cũng không thể tránh khỏi cái tát này.
Hơn nữa, từ lúc bắt đầu cho đến giờ, cái bóng hình như cũng chưa từng có ý hại tôi.
Ngay từ đầu chỉ có một mình tôi đảm nhiệm vai trò môn thần, Trương mù bảo tôi châm một ngọn nến, sau đó cái bóng của tôi đã xuất hiện, vậy là hình thành hai môn thần theo truyền thống, tuy rằng lúc sau tôi đã bị cái bóng của mình dọa sợ, nhưng dù sao nó cũng không ra tay với tôi, thử nghĩ, nếu nó cầm miệt dao cứa qua cổ chính mình, vậy tôi chẳng phải đã sớm chầu diêm vương rồi sao?
Sau khi hiểu ra, thì cái bóng đã giúp tôi tránh được đòn tấn công thứ hai của gã kia, lần này, tôi càng thêm chắc chắn, cái bóng là bạn không phải địch, nhưng nó là ai? Nó vì cái gì phải giúp tôi?
Nếu tôi đã biết cái bóng tới là để giúp tôi, vậy tôi không cần phải chống cự dư thừa nữa, tôi chậm rãi thích ứng với cảm giác bị cái bóng khống chế, nếu lúc này có người quay lại được hình ảnh này, tôi nghĩ không cần phải cắt ghép chỉnh sửa, cũng đã có một bộ phim ngắn diễn cảnh đánh võ mát nhãn chấn động lòng người.
Tôi cho tới tận bây giờ cũng chưa từng ngờ tới, hóa ra cơ thể của tôi có thể làm được những động tác khó khăn như vậy, thật giống như tôi đã luyện võ từ nhỏ, khiến tâm tình sợ hãi lúc ban đầu từ từ biến mất, thay vào đó, còn là cảm giác hưng phấn khó tả.
Cảm giác hưng phấn này khiến tôi mừng rớt nước mắt, tôi thế mà lại vào lúc còn chưa giải quyết hiểm nguy, đã lên tiếng hỏi cái bóng của mình:
- Ngươi có phải là ‘ngón tay vàng’ của ta không?
Trước đây tôi đọc rất nhiều tiểu thuyết, nhân vật chính đều có ‘ngón tay vàng’, tôi trải qua nhiều chuyện thế này, xem ra cuối cùng cũng phải có một ‘ngón tay vàng’ thuộc về bản thân!
Nhưng tôi vừa nói xong, tôi chợt nghe thấy có một tiếng nói vang lên bên tai:
- Ngón tay vàng cái thằng cha nhà cậu, mau thả lỏng tư tưởng cho ông, chớ có nghĩ vớ vẩn.
Nghe thấy tiếng nói, tôi lập tức nhận ra là ai --- đây là Trương Mục!
Tôi đột nhiên hiểu ra, hóa ra cái bóng, chính là Trương Mục!
Lúc ở trong phòng giám hộ, Trương Mục dùng kính bát quái ấn lên trán tôi, hóa ra là muốn để lại một ‘dấu hiệu’ trên người tôi, sau đó anh ta liền ‘giả chết’, thực ra không phải giả chết, mà là ‘trú ngụ’ trong cái bóng của tôi, chính là vì tới làm ‘môn thần’ cho Trương mù.
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên liên tưởng tới cảnh tượng đối thoại với cái bóng, nó lắc đầu lại gật đầu, thực ra đều là Trương Mục đang trả lời tôi!
Trương Mục điều khiển cơ thể tôi đứng trước cửa phòng bệnh, một bước cũng không lùi!