Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 150 Gà con lá tre

Tôi có thể cảm giác được ngón tay của mình đang không ngừng kết các thủ ấn khác nhau, nhưng khi tôi muốn ghi nhớ, lại luôn cảm thấy như có thứ gì đang ngăn cản, cảm giác này không biết bạn đã trải qua hay chưa, giống như lúc nhỏ đang học thuộc lòng, mỗi lần đọc đến một đoạn nào đó, đều sẽ bị vấp, không cần biết bạn nghĩ bao lâu, đều không thể biết câu tiếp theo rốt cuộc là gì, nhưng chỉ cần có người nhắc nhở bạn, bạn sẽ lập tức nhớ ra.

Tôi hiện tại đang trong trạng thái như vậy, nhưng lại không có ai nhắc, không chỉ không được nhắc, mà Trương Mục vẫn còn đang không ngừng kết ấn, tôi còn chưa nhớ kĩ cái này, đã đổi sang cái khác, đến cuối cùng, hoàn toàn lẫn lộn chẳng đâu vào đâu, không thể biết thủ thế nào nối với thủ thế nào, thật giống như lúc nhỏ học thuộc lòng bài khóa, cứ đọc thành ‘tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi, trong tuyết có một đám họa sĩ nhỏ đi tới, con chó vẽ hoa mai, con gà vẽ con vịt’.

Tôi nhớ mỗi lần tôi đọc sai, ông nội đều cười cười cắt ngang, nói: ‘sao con gà lại vẽ con vịt? con gà sẽ vẽ lá tre’.

Nói xong, ông nội sẽ chỉ xuống đám gà con đang mổ thóc dưới đất cho tôi nhìn, nói:

- Thằng quỷ nhỏ, con xem, giống lá tre không?

Tôi nhớ rõ lúc ấy tôi đều cười lớn đáp: ‘giống!’

--- không đúng, tôi nhớ khi đó không cần biết ông nội nghe thấy tôi đọc cái gì, kể cả là đọc văn thơ, đều chưa từng uốn nắn lại cho tôi, mà mỗi lần nghe xong, đều chỉ nói, ‘ đọc hay qúa, cháu trái đích tôn của ông sau này nhất định sẽ thi đỗ Trạng Nguyên’. Nhưng vì sao sau khi nghe thấy tôi ngâm nga câu này, ông nội lại cố tình nhắc nhở tôi?

Gà con? Tôi nhớ tới đám gà con bà lão người giấy nuôi, dấu chân chúng nó để lại lúc đi trên đường, không phải chính là từng hàng ‘lá tre’ đó sao? chẳng lẽ, trong này có quan hệ gì?

Lúc trước tôi từng đoán Trương mù và bà lão người giấy quen nhau, hoặc từng có qua lại, vậy thì, ‘qua lại’ này, liệu có phải nằm ở đây không? chỉ có điều khi đó tôi mới đang học tiểu học, Trương mù có lẽ cũng vẫn còn đang học tiểu học, vậy thì năm đó Trương mù không thể nào có ‘qua lại’ với bà lão người giấy, chỉ có thể là trưởng bối của Trương mù từng có qua lại với bà ấy.

Hơn nữa ông nội nhất định cũng biết chuyện, nếu không vì sao ông nội lại cố tình sửa lại cho tôi? Nhất định là có liên quan đến việc gà âm vẽ lá tre trên đất! cho nên chuyện này mới luôn nằm trong đầu ông nội, khiến ông không kiềm lòng được nhớ kỹ điểm này, sau đó mới có thể sửa lại bài học thuộc lòng cho tôi.

Nghĩ đến đây, tôi không thế không khen ngợi mình lanh trí, tuy tiện suy ngẫm đã có thể phát hiện ra một chút manh mối, xem ra khoảng cách với chân tướng càng ngày càng gần rồi, chẳng qua cụ thể là gì, vẫn còn cần có nhiều tin tức hơn.

Nhưng hiện tại không có thời gian để suy xét chuyện này, bởi vì Trương Mục hình như càng lúc càng đuối sức, tôi thấy tốc độ kết ấn của anh ta chậm dần, đã sắp không theo kịp tốc độ của gã mắt trái không có đồng tử.

Lúc đầu tôi còn nghĩ, vì sao cứ phải kết ấn xong mới đánh, làm vậy không phải rất phiền phức, thậm chí có vài lần tôi còn bị đánh trúng, đau muốn chết! nhưng về sau tôi lại phát hiện, nhất định phải kết ấn thì mới có thể đánh, nếu không cơ thể tôi sẽ xuyên thấu qua thân thể người nọ, căn bản không đánh trúng, lúc này tôi mới nhớ ra, người âm vốn vô hình, không có thật thể, nếu nó không muốn, thân thể của người dương căn bản không thể đụng được vào người nó, cho nên, phải dùng một vài thủ ấn mới có thể chạm vào.

Nhưng lúc hắn đánh tôi, lại đi thẳng lên trước, một cước đá vào bụng tôi, đau tới mức muốn khóc, tôi thậm chí còn cảm thấy ruột của mình sắp bị đá đứt, nếu là bình thường, tôi đã đau tới mức không giữ thẳng được thắt lưng, nhưng tôi của hiện tại, thân thể lại không chút chậm chạp, vẫn còn tiếp tục động tác trong tay, lúc này tôi mới hiểu, đau là tôi chịu, nhưng cũng chẳng liên quan mẹ gì với Trương Mục bên trong cái bóng. (ai kiu vô dụng bất tài chi =)) )

Mà cái cơn đau này, quả thực là đau thấu tận linh hồn, cũng không biết sau vụ này, thuốc trong bệnh viện có chữa được khỏi hay không, nếu không, tìm Trương mù tìm chút thuốc trị liệu cho linh hồn, hẳn cũng không quá khó khăn.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, sau đêm nay, tôi có còn sống không?

Tôi sở dĩ có nghi ngờ như vậy, là bởi vì người âm trên hành lang càng lúc càng nhiều, thậm chí đã chật ních cả hành lang, cũng chỉ một nơi ngay phía cửa được ánh nến phủ sáng là còn trống, những nơi khác toàn bộ đều là người âm chen chúc nhau, giống hệt cảnh tượng tôi nhìn thấy ở bãi tha ma!

Chúng nó nhiều chi chít, vai chạm vai, đầu sát bên đầu, chỉ nhìn thấy những bộ tóc đen sì sì, ngay cả dài ngắn thế nào cũng không nhìn rõ, hơn nữa, chúng nó của hiện tại, hình như đã bắt đầu hỗn loạn, dường như đã không còn kiên nhẫn chờ đợi được nữa.

Oa —— đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng trẻ con khóc vô cùng thảm thương, nếu là bình thường, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc, đều sẽ bị dọa tè ra quần, huống chi, lại còn là ở một nơi yên lặng thế này? hơn nữa, sau tiếng khóc, tôi nhìn thấy phía cuối hành lang, xuất hiện một ‘đám người’ ùn ùn như thủy triều dâng, sau đó ‘cơn sóng’ này bắt đầu vọt lên phía trước, từng cơn từng cơn, toàn bộ đè lên bên trên, cuối cùng dừng lại cách khu vực ánh nến một vòng.

Người âm ở vòng này cuối cùng cũng không giữ vững được thân mình, cả người bị ép về phía ngọn lửa xanh biếc, cuối cùng, bị thiêu sạch không còn lại ‘cặn’.

Xem ra ánh nến màu xanh quả nhiên lợi hại! cho dù có nhiều người âm nữa tới đây, chỉ cần không giống gã biến thái không sợ ánh nến xanh trước mặt này, thì tới bao nhiêu bị đốt bấy nhiêu!

Tôi còn chưa kịp xúc động xong, đã phát hiện ra một chuyện khiến tôi không biết phải làm thế nào --- ánh nến đang yếu đi, ‘cấm địa’ của ánh nến đang nhỏ dần!

Vô số người âm lại tiến gần thêm một vòng, thật giống như là một tầng tro trên đống lửa, tro càng lúc càng nhiều, nhiều tới mức sắp bao phủ cả ngọn lửa nhỏ bé, hiện tại ánh nến cũng trong tình trạng như vậy, đã sắp cận kề giây phút bị tắt, lúc này, người phụ nữ bế đứa con trong lòng còn đứng cách tôi ba bước, đột nhiên bước mạnh lên trước một bước, tôi thấy hai tay của đứa trẻ trong lòng ả ta bắt đầu bùng lên ánh lửa xanh, nhưng nó vẫn không để tâm, những người âm phía sau lưng nó hình như cũng không quan tâm chật chội phía sau lưng, tự mình bước lên trước.

Nến tắt rồi!

Người phụ nữ ôm đứa trẻ bước lên bước thứ hai, ánh nến đã tắt ngúm!

Một khắc trước khi ánh nến tắt, cơ thể tôi cuối cùng cũng khôi phục tự do, bởi vì cái bóng đã biến mất, Trương Mục đi rồi, cơ thể tôi cứ như đã rất lâu không rèn luyện thể thao, mềm nhũn tê liệt ngã phịch xuống đất, nhưng khi nhìn thấy nhiều đôi chân thế kia, tôi không thể không kiên cường chịu đựng đau đớn thể xác, lại lần nữa đứng lên.

Tôi vừa mới đứng lên, cổ đã bị gã người âm không có đồng tử trái kẹp chặt, hắn hung hăng nhấc tôi lên cao, tôi định giơ chân đá văng hắn, nhưng phát hiện cho dù tôi có dùng sức thế nào, cũng chỉ đạp vào không khí.

Đúng lúc này, đứa bé trong lòng người phụ nữ lại cất lên tiếng nói vô cùng ‘lém lỉnh’, nó hỏi:

- Mẹ ơi, con có thể ăn đầu của nó không? trông ngon thật đấy!

Tôi không nghe thấy người phụ nữ kia trả lời, chỉ đờ đẫn gật gật đầu với đứa trẻ, sau đó, là những tiếng trẻ con cười ha hả truyền đến, khiến tòa thân người nghe sởn gai ốc! mặc dù hiện tại tôi còn đang bị gã không có đồng tử mắt trái kẹp cổ, nhưng tôi vẫn cảm giác được,đứa trẻ con kia còn đáng sợ hơn hắn, thậm chí, còn đáng sợ nhất trong tất cả người âm ở đây!

Tôi thấy đứa trẻ khẽ nhảy ra khỏi lòng người phụ nữ. nó bò lên vai người nọ, sau đó bò men theo cánh tay hắn, chậm rãi bò đến phía tôi.

Tôi bị nhấc lên cao, từ chỗ này vừa hay nhìn thấy nó há miệng, trong đó toàn bộ đều là máu của người phụ nữ! nó thè lưỡi, tham lam liếm một vòng quanh môi, lúc này tôi mới phát hiện, trên đầu lưỡi nó, đều là răng nanh!

Nó bò càng lúc càng cao, tôi và nó đã có thể nhìn thẳng mặt nhau, nó vươn tay, gõ gõ lên đầu tôi, sau đó rất chờ mong xoay người hỏi mẹ nó:

- Mẹ ơi, quả dưa này chín rồi, ăn được rồi!

Nhận được cái gật đầu đồng ý của người phụ nữ, nó mới xoay người lại nhếch môi, khóe miệng cũng dần bị tách ra, kéo dài đến tận dưới tai, nhìn bộ dạng này của nó, chính là muốn một phát nuốt chửng cả đầu tôi!

Chính vào lúc tôi cảm thấy không còn nghi ngờ gì nữa, tôi phải chết rồi, thì cửa phòng bệnh bỗng mở ra, tôi thấy Trương mù mặc quần áo bệnh nhân, đẩy cửa bước ra ngoài.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất