Triệu Giai Đường và Tưởng Viễn Chí quen nhau thì tôi có thể lý giải, dù sao trước đây bọn họ cũng có quan hệ nam nữ, nhưng vì sao Phùng Vĩ Nghiệp cũng có mặt trong tấm ảnh này? chẳng lẽ Phùng Vĩ Nghiệp và hai người bọn họ cũng quen biết nhau?
Nhưng bọn họ không học chung ngành, thậm chí ký túc cũng không chung tầng, có thể nói trong trường, bọn họ gần như không thể giao du được với nhau, vậy bọn họ quen nhau bằng cách nào?
Nếu không quen trong trường, vậy chỉ có thể là quen từ trước khi lên đại học, chẳng lẽ, bọn họ là bạn cấp ba?
Tôi lặng lẽ quay đầu liếc nhìn cô chủ nhiệm, phát hiện cô không chú ý tới chỗ tôi bên này, vì thế lén lút giấu tấm ảnh vào trong túi áo, tôi biết, di vật của Phùng Vĩ Nghiệp nhất định sẽ được nộp lên nhà trường, đến lúc đó dù có muốn lấy, nhất định còn khó hơn, còn không bằng hiện tại không nộp lên.
Thực ra tấm ảnh này đối với tôi mà nói không quá quan trọng, chủ yếu là muốn cho Trương mù xem, dù sao cách suy nghĩ của anh ta cũng không giống tôi, có rất nhiều chỗ người bình thường không phát hiện được, anh ta đều có thể phát hiện.
Sau khi thu dọn xong, tôi giao lại cho cô chủ nhiệm, sau đó hỏi cô:
- Bố mẹ Phùng Vĩ Nghiệp đâu? Bọn họ sao lại không tới thu dọn di vật của Phùng Vĩ Nghiệp?
Cô chủ nhiệm nói:
- Hai người họ sau khi tiếp nhận thi thể Phùng Vĩ Nghiệp, đã trở về trong ngày, mấy thứ này cũng chưa kịp thu dọn, trường học gọi điện cho bọn họ, bọn họ nói đều không cần nữa, tránh nhìn thấy đồ vật lại nhớ đến người, cho nên tạm thời do chúng ta bảo quản, ngộ nhỡ ngày nào đó bọn họ nhớ tới, còn dễ ăn nói.
Tôi gật đầu, lại cùng cô chủ nhiệm hàn huyên vài câu, còn vô tình hữu ý hỏi cô mấy ngày nay có ai theo dõi không, cô nói, không còn cảm giác lúc trước rồi, giống như tất cả đều trở lại bình thường, duy một điểm bất thường chính là tôi, trước kia không bao giờ đến muộn trốn tiết, mấy tuần gần đây, lại như biến thành một con người hoàn toàn khác, không chỉ đi học muộn, thậm chí còn bỏ tiết những môn học bắt buộc liên tiếp mấy ngày.
Tôi biết cô chủ nhiệm đang nói trong khoảng thời gian này, chính là khoảng thời gian bắt đầu từ lúc ông nội mất, số lần tôi quay về trường ít đến đáng thương, chứ đừng nói là lên lớp báo danh.
Cuối cùng, cô vẫn hỏi tôi:
- Có phải em không muốn lấy bằng tốt nghiệp nữa không?
Nghe đến đó, tôi thẳng thắn nói rõ với cô chủ nhiệm chuyện tôi muốn nghỉ phép, cô chủ nhiệm nghe xong nghĩ một lát, hỏi tôi:
- Tiểu Dương, em có từng nghĩ, với thành tích của em, lấy được một tờ đơn ứng cử học lên nghiên cứu sinh cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại em cứ liên tục xin nghỉ phép, tên em trong danh sách ứng cử rất có khả năng bị gạch mất.
Tôi biết vì sao cô chủ nhiệm lại nói vậy, vì thế tôi đáp:
- Em nghĩ, có lẽ em không phù hợp với việc học hành trong trường nữa rồi, em vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.
Cô hỏi:
- Còn có chuyện gì quan trọng hơn việc học sao?
Tôi nói:
- Sống sót!
Câu trả lời của tôi thật ra không có vấn đề, bởi vì mỗi một chuyện xảy ra bên người, hình như đều là nhắm vào tôi, kể cả là Triệu Giai Đường lúc đầu đã vì ‘vô gián chi địa’ mà lên kế hoạch đối phó anh em nhà họ Trương, nhưng sau khi thấy tôi, lại thay đổi chủ ý ngay phút chót, muốn giết tôi để đạt được thân thể, tôi còn muốn sống tiếp, thì nhất định phải đi điều tra chân tướng của nhưng sự việc xảy ra với mình, hơn nữa, cũng phải hiểu rõ năm đó ông nội rốt cuộc đã làm những chuyện gì, cho nên, tôi phải sống sót!
Cô chủ nhiệm nghe xong, ngẩn người nhìn tôi, nhưng rất nhanh đã thay đổi sắc mặt, hình như là nghĩ tới chuyện trải qua tối hôm đó, cho nên cô hỏi tôi:
- Em nghĩ kĩ rồi à, thật sự phải nghỉ phép?
Tôi không lên tiếng, nhưng lại gật đầu thật mạnh.
Cô chủ nhiệm cũng gật đầu, sau đó nói:
- Vậy được, bên phía nhà trường cô sẽ nghĩ biện pháp, em đừng quên thời gian tham gia cuộc thi cuối kỳ, nhớ phải trở về dự thi, nếu không, thật sự không tốt nghiệp được đâu.
Tôi nói vài lời cảm ơn với cô, sau đó ôm đống di vật của Phùng Vĩ Nghiệp, đi cùng cô giáo đến phòng bảo quản đồ đạc, lúc này mới rời khỏi trường.
Chờ tới khi tôi lại quay về tầng ba khoa cấp cứu, người nằm trên giường không còn là Trương mù, mà là Trương Mục, Trương Mục được chuyển từ phòng giám hộ ra ngoài, chứng minh tình hình của anh ta hiện tai cơ bản đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, có Trương mù chăm sóc, tôi nghĩ, cho dù anh ta muốn chết, sợ là đều không có dễ dàng như vậy.
Trương mù ngồi trên cái ghế đối diện giường bệnh, cầm trong tay một ống tre, cẩn thận đục khoét, không biết anh ta đang làm gì.
Tôi ngồi xuống cái ghế cạnh Trương mù, lấy tấm ảnh trong túi ra đưa cho anh ta, anh ta liếc nhìn, kinh ngạc hỏi tôi:
- Triệu Tử Văn vì sao lại có ảnh chụp chung với Triệu Giai Đường? bọn họ trước kia có quen nhau?
Tôi chỉ người thứ tư tôi không quen trong tấm ảnh, hỏi Trương mù:
- Đây là Triệu Tử Văn? Sao anh quen hắn?
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà cậu, hắn trước kia là bạn cùng phòng của tôi, cậu nói tôi có thể không quen hắn không?
Trương mù vừa nói xong, tôi và anh ta đã đưa mắt nhìn nhau, đồng thời sửng sốt, Phùng Vĩ Nghiệp cũng là bạn cùng phòng của tôi, Triệu Tử Văn lại là bạn cùng phòng của Trương mù, đây không phải là quá trùng hợp rồi sao?
Tôi nói với Trương mù:
- Anh có biết hai người này là ai không, nói ra sợ dọa chết anh á, đây là Phùng Vĩ Nghiệp, đây là Tưởng Viễn Chí, bốn người bọn họ có lẽ đều quen nhau!
Quả nhiên, Trương mù sau khi nghe tôi giới thiệu xong, sắc mặt hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bị anh ta che giấu, anh ta hỏi tôi:
- Cậu tìm thấy tấm ảnh này ở đâu?
Tôi nói:
- Lúc giúp Phùng Vĩ Nghiệp thu dọn di vật, rơi ra từ trong sách Quốc Văn, tôi nhân lúc cô chủ nhiệm không chú ý, đã giấu đi.
Trương mù hỏi:
- Còn tìm thấy đồ nào khác không?
Tôi lắc đầu:
- Không có, tất cả đồ của hắn, bên trên đều trống không, ngoài sách giáo khoa ra, không tìm thấy bút ký hắn lưu lại, tất cả những chỗ nào từng được hắn dùng bút viết vào, đều không còn thấy.
Trương mù gật đầu, nói:
- Xem ra đã sớm có chuẩn bị, tấm ảnh này có thể là cá lọt lưới, hắn vốn cũng muốn tìm, nhưng không tìm được, cho nên mới bị cậu thấy, từ chuyện này cũng thấy được chuyện hắn muốn giả chết, chuẩn bị có chút vội vã, có lẽ cậu và Lăng Giáng đã gây áp lực cho hắn.
Tôi hỏi, hiện tại làm sao bây giờ?
Trương mù suy nghĩ một lúc, nói:
- Đi tìm Triệu Tử Văn, hiện tại hắn đang học nghiên cứu sinh năm hai.
Sau khi nói xong, Trương mù cầm điện thoại tìm số của Triệu Tử Văn, nhưng điện thoại rất nhanh đã truyền đến câu trả lời ‘thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được’, Trương mù nói:
- Chắc là đổi số rồi.
Nhưng tôi lại thấy rõ, lông mày Trương mù khẽ nhíu lại, nhìn sắc mặt không tốt lắm, tôi hỏi:
- Anh lo lắng Triệu Tử Văn xảy ra chuyện à?
Trương mù lắc đầu:
- Hiện giờ cũng khó nói, nhưng sau khi nhìn thấy tấm ảnh này, tôi có một dự cảm bất an, đi, chúng ta đến trường tìm hắn.
Tôi cùng Trương mù tiến vào tầng lầu của nghiên cứu sinh, tòa lầu này gần đây mới được xây dựng, xây riêng cho nghiên cứu sinh, sau khi tới nơi, tôi mới biết Trương mù được hoan nghênh cỡ nào, gần như cả dọc đường đi đều có người chào hỏi Trương mù, tôi nhìn mà trợn mắt há mồm.
Tôi đi theo phía sau Trương mù, trộm hỏi anh ta:
- Vì sao lại có nhiều người quen anh như thế?
Anh ta nghe xong rất là vênh váo đáp:
- Hứ, cũng không nhìn xem tôi là ai! Trương mù Trùng Khánh tiếng tăm lừng lẫy! người nào không biết tôi?
Sau này tôi mới biết, hóa ra lúc Trương mù còn theo học trong trường, đã tham gia qua vài cuộc thi mang tầm cỡ quốc tế, tên còn được xếp ở hàng đầu, khiến nhà trường mở mày mở mặt, thậm chí còn kinh động tới những ngôi trường đứng ở vị trí cao hơn, cho nên có rất nhiều người quen anh ta, chẳng qua năm đó tôi vẫn là một thằng ‘mọt sách’, cho nên đã bỏ lỡ những việc này, nếu không, rất có thể đã biết Trương mù từ năm ngoái rồi.
Đợi tới khi Trương mù mở cửa phòng học ra, tôi mới biết, hóa ra ngày trước Trương mù học ngành ngoại ngữ! theo cách lý giải của tôi, một người như anh ta đáng ra phải nghiên cứu những ngành học liên quan đến phong tục tập quán dân tộc thời cổ đại mới đúng chứ?
Nhưng rất nhanh tôi đã hiểu, với thói quen híp mắt nhắm gái đẹp của Trương mù, lựa chọn ngành ngoại ngữ là vô cùng phù hợp với tính cách của anh ta, dù sao trong học viện ngoại ngữ, cũng có rất nhiều nữ sinh, mà lại còn là vô cùng nhiều!
Lúc chúng tôi đến cửa phòng học vừa vặn mới tan học tiết chiều chưa bao lâu, các sinh viên đều vẫn chưa rời khỏi phòng học, Trương mù tùy tiện bắt lấy một bạn học, hỏi thăm về Triệu Tử Văn, bạn học đó nghe xong thì vô cùng kinh ngạc nhìn Trương mù, hỏi ngược lại anh ta:
- Chẳng lẽ anh không biết? Triệu Tử Văn đã mất tích được vài tháng rồi.