Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 155 Thêm dầu vào lửa

Mất tích?!

Câu nói của bạn học kia đã dọa tôi giật nảy cả người, nhưng tôi thấy sắc mặt của Trương mù lại không có quá nhiều thay đổi, cứ như anh ta đã sớm đoán ra, nhưng ngẫm lại, bốn người trong tấm ảnh, cả ba trong đó đều không có kết cục đẹp, vậy thì người thứ bốn xảy ra chuyện cũng là điều đương nhiên.

Trương mù tỉ mỉ hỏi bạn học kia những vấn đề liên quan đến chuyện Triệu Tử Văn mất tích, nhưng cũng không moi được nhiều tin tức hữu hiệu từ miệng cậu bạn kia, dù sao trong trường nhất định đã phong tỏa tin tức, những chuyện lọt đến tai học sinh nhất định không có liên quan quá lớn tới đại cục, mặc kệ chúng bay có truyền bá thế nào, không chỉ không tìm được chân tướng câu chuyện, thậm chí còn đi ngược lại với chân tướng.

Tôi hỏi Trương mù:

- Hay là đi hỏi nhà trường một chút.

Trương mù nói:

- Dẹp đi, chuyện như vậy nhà trường không thể nói thật với cậu, cho dù chúng ta đi hỏi, cũng chỉ đạt được tin tức giống trong miệng đám sinh viên thôi.

Tôi nói:

- Vậy làm sao đây?

Trương mù nói:

- Quay về, nối tay lại cho Trương Mục.

Nói xong, anh ta bước đi, tôi đứng ngẩn người tại chỗ, cánh tay kia đều đã bị chặt đứt vài ngày, còn có thể nối lại? chuyện ngay cả bác sĩ cũng bó tay, Trương mù lại có thể?

Tôi phấn khích đuổi theo, sợ bỏ qua quá trình quan trọng nào đó. ( đã ngu si lại còn hay hóng hớt =.=! )

Sau khi về tới phòng bệnh, Trương mù đóng chặt cửa lại, Trương Mục từ sau khi được chuyển ra khỏi phòng giám hộ, hoặc là nói từ khi Trương mù trải qua đầu bảy, tầng ba lại bắt đầu thu nhận bệnh nhân, đóng cửa là muốn không để những bệnh nhân kia nhìn thấy.

Trương Mục thấy chúng tôi trở về, hỏi chúng tôi vừa đi đâu làm gì, lúc trước anh ta vẫn ngủ say, cho nên không nghe thấy cuộc đối thoại giữa tôi và Trương mù, vì thế, tôi đưa tấm ảnh chụp cho Trương Mục xem, Trương Mục sau khi nhìn, lông mày không tự chủ được nhíu chặt lại, dùng một ngón tay chỉ vào Triệu Tử Văn trên tấm ảnh, nói với tôi:

- Đây chính là người tôi nhìn thấy sau lưng cậu ở ICU, lúc đó tôi còn cho rằng hắn là bạn học của cậu, bởi vì tôi nhớ tôi đã từng gặp người này, về sau mới biết, hắn là bạn học của Trương mù.

Thì ra là thế, thảo nào Trương Mục lúc đó lại nói tôi dẫn theo bạn học, hóa ra anh ta nghĩ tôi là bạn học của Trương mù, Triệu Tử Văn cũng là bạn học của Trương mù, nếu vậy thì đều là bạn học của tôi, nhưng vấn đề là, tối hôm đó anh ta nhìn thấy Triệu Tử Văn, vậy liệu có phải, Triệu Tử Văn đã chết?

Tôi nhìn Trương mù, thấy anh ta cầm miệt dao đi vào trong nhà vệ sinh, trước lúc tiến vào trong ,Trương mù nói, khả năng lớn là đã chết, giống Tưởng Viễn Chí, có lẽ cũng chỉ ‘góp vui’.

Nói xong, tôi nghe thấy trong nhà vệ sinh truyền ra những tiếng cắt mài.

Trương Mục nói:

- Ngày trước trưởng bối trong nhà từng nói, bệnh viện này không bình thường, nước trong trường học cũng rất sâu, tôi lúc ấy còn không tin, hiện tại xem ra, quả nhiên không nghe lời các cụ, gặp họa ngay trước mắt.

Tôi hiểu ‘gặp họa’ Trương Mục nói chính là anh ta bị đứt một cánh tay, tôi rất muốn an ủi anh ta, nhưng nói thật, tôi không phải là người biết nói chuyện, cho nên cũng không biết phải an ủi anh ta thế nào, tôi sợ đến lúc đó càng an ủi càng khiến anh ta buồn hơn, cho nên cứ dứt khoát chuyển đề tài sang chuyện khác, tôi hỏi:

- Chẳng lẽ lúc trước trưởng bối của các anh không nói vì sao các anh phải đến đây à?

Trương Mục lắc đầu:

- Không, chỉ nói tôi phải làm bác sĩ ở đây, vị trí cũng đã sắp xếp cho tôi rồi, bảo tôi cứ trông chừng ở chỗ này là được, còn Trương mù, người trong nhà nói gì với cậu ta, tôi cũng không biết.

Lúc này, Trương mù bước ra khỏi nhà vệ sinh, trong tay cầm một con miệt dao sáng loáng, anh ta vung vài nhát dao lên không trung, hình như đang thử tay, sau đó nói:

- Người trong nhà không nói gì với tôi cả, chỉ bảo tôi đến ngôi trường này theo học, chuyên ngành tùy tôi lựa chọn, tôi chọn đi chọn lại, cuối cùng chỉ chọn học viện ngoại ngữ, lúc đầu tôi còn nghĩ trong đây xảy ra chuyện gì kì lạ, cho nên mới kêu tôi đến điều tra, nào ngờ, vừa học đã học hẳn năm sáu năm, chuyện quái quỷ gì cũng không xảy ra, lãng phí quá nhiều thời gian của tôi.

Tôi nghe đến đó thì coi như đã hiểu, vì sao bọn họ lại vội vàng muốn về nhà, chính là vì muốn biết người trong nhà sắp xếp như vậy là vì sao, rốt cuộc là muốn đạt được mục đích gì, nếu ngay cả mục đích cũng không hiểu, vậy thì căn bản không thể biết phải làm gì tiếp theo.

Trương mù nói xong, trong phòng bệnh rơi vào trầm mặc trong giây lát, tiếp đó, Trương mù tìm đến một ít giấy vàng, bên trên không vẽ gì cả, anh ta vo giấy vào trong lòng bàn tay, sau đó nói với tôi:

- Che cả hai tấm kính ngoài cửa và cửa sổ lại.

Mặc dù không hiểu làm vậy với mục đích gì, nhưng tôi vẫn làm theo yêu cầu của anh ta, chạy sang phòng trực ban của y tá, mượn băng dính trong, bắt đầu dính lên tấm kính.

Tôi vừa dính vừa nhìn Trương mù lấy ra ngọn nến lúc trước đặt ở góc đông nam trong túi, anh ta thổi một hơi lên ngọn nến, lửa bùng lên, nhìn thấy kĩ thuật này, lúc đó tôi đã có suy nghĩ muốn bái sư học nghệ.

Ánh nến vẫn là màu xanh, nhưng lần này anh ta không đặt ở góc đông nam, mà là đặt ở góc tây bắc, trước lúc đặt ngọn nến xuống, anh ta dùng tiền đồng cho xuống dưới, mới rỏ sáp nến lên, đặt nến xuống xong, lại dùng vài đồng tiền đặt ở các nơi khác nhau quanh ngọn nến, tôi nhìn kĩ, không nhìn được ra là hình thù gì, nhưng khi nhìn lại có cảm giác rất thoải mái, cứ như đã từng thấy ở đâu.

Đợi tới khi tôi dính lại hết tất cả cửa sổ, tôi ngồi xuống một cái giường khác nhìn Trương mù đang ngồi ở cái ghế đối diện, lúc này tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua ngọn nến ở phía tây bắc cùng những đồng tiền xung quanh nó, nhìn từ góc độ này, tôi lập tức nhận ra đó là hình gì, đó là hình một cái quạt hương bồ! thảo nào tôi cảm thấy quen mắt như thế, hóa ra là giống hình cái quạt hương bồ của ông nội!

Tôi kinh ngạc, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Trương Mục đã nói:

- Nhìn ra chưa? Tiền đồng thuộc kim, xếp thành một cái quạt hương bồ, trên quạt có lửa, Trương mù đang dùng thuật ‘thêm dầu vào lửa*’, ngụ ý là tiền đồng không tan, chân hỏa không tắt, trong giới thợ nhân, Trương mù quả thật chính là nhân tài hiếm có.

( nguyên tác: 煽风点火: có nghĩa là dùng quạt, quạt cho lửa to lên, có cách hiểu tương đương với câu nói ‘thêm dầu vào lửa’. )

Tôi gật đầu, sau đó thấy Trương mù cầm ống tre anh ta chạm trổ ban nãy, đánh giá bốn phía một lúc, mới nhìn cánh tay của Trương Mục, lại bắt đầu dùng miệt dao bổ chẻ ống tre.

Thủ pháp lần này hoàn toàn khác ‘đâm ngàn dao’ tôi từng thấy, nếu nói ‘đâm ngàn dao’ là thủ pháp nhanh gọn lẹ, vậy thì thủ pháp lần này của Trương mù , quả thực chỉ có thể dùng từ đơn giản thô bạo để hình dung, Trương Mục nói:

- Thủ pháp này gọi là ‘cắt’, khác với ‘bổ’, phương hướng ra sức và vị trí đều bất đồng.

Tôi thấy đầu tiên anh ta bổ một dao vào giữa ống tre, bỏ một nửa xuống đất, cầm một nửa khác lại bổ một dao vào giữa, lại bỏ một nửa lấy một nửa, quá trình về sau cứ lặp đi lặp lại như vậy, mãi cho đến khi cái nan tre trong tay chỉ to bằng một nửa ngón út, Trương mù mới dùng thủ pháp ‘mổ xẻ’, gọt lớp vỏ ngoài cùng của nan tre đi.

Trương Mục ở một bên giới thiệu, tôi mới biết, dùng ngôn ngữ trong giới bọn họ, tầng bên ngoài cùng có vỏ tre, được gọi là ‘thanh miệt’, tầng miệt này là rắn chắc nhất, mặc dù mỏng, nhưng chỉ dùng hai tay mà muốn bẻ gãy nó là hoàn toàn không thể, nếu dùng sức quá mạnh, còn bị cứu đứt tay, bởi vì rất chắc, cho nên thợ nhân thích dùng nhất chính là thanh miệt.

Trương mù dùng thủ pháp ‘mổ xẻ’, trước sau tổng cộng lấy ra được một ít thanh miệt, đặt lên trên đống tiền giấy đã sớm chuẩn bị xong ở một bên.

Thanh miệt sao khi được lấy ra, Trương Mục nói:

- Những cái còn lại không có ‘lớp da’ được gọi là hoàng miệt, độ rắn chắc của hoàng miệt không bằng thanh miệt, cho nên thợ đan tre bình thường đều không dùng, nhưng Trương mù thì vẫn dùng hoàng miệt.

Mượn ánh nến xanh, tôi nhìn thấy Trương mù lấy ra một nan tre trong đống nan tre vừa cắt, khẽ cứa một cái lỗ nhỏ ở phần giữa, dùng thanh miệt quấn vài vòng ở hai đầu trên dưới cái lỗ cứa, ngón tay anh ta linh hoạt như xe chỉ luồn kim, một nan thanh miệt rất nhanh đã quấn quanh hai đầu trên dưới của nan tre, nhìn rất giống các đốt ngón tay!

Còn là đốt ngón tay của một cánh tay!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất