Nhìn đến đây, tôi cuối cùng cũng hiểu Trương mù lúc nãy nói nối tay lại cho Trương Mục nghĩa là sao, anh ta dùng thủ thuật làm người giấy, làm lại một cánh tay khác cho Trương Mục, giống lão Lý trong tiệm vàng mã của Trương mù, chân của ông ấy cũng được làm bằng nan tre giấy trắng.
Nhưng giấy hồ Trương mù làm ở đây rõ ràng tốt hơn hẳn, đầu tiên anh ta làm xong tất cả khung xương, sau đó dùng thanh miệt cố định lại lần nữa, thanh miệt rắn chắc, dùng ở chỗ này là quá hợp lý, còn lại chính là ‘lớp da’ bên ngoài.
Tôi cho rằng Trương mù vẫn dùng giấy trắng để thay thế, nhưng không, anh ta dùng hoàng miệt, ‘cắt’ thành những sợi tre mỏng như tóc, bắt đầu quấn từ trên chỗ cao nhất của cánh tay, hết vòng này đến vòng khác, động tác của anh ta lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, từ bả vai mãi cho tới năm đầu ngón tay mới chấm dứt, không chút đình trệ.
Trương Mục nói:
- Dùng hoàng miệt làm da, khá phức tạp, người bình thường đều không dùng, bởi vì cả quá trình thao tác phải liền mạch dứt khoát, một khi gián đoạn, tất cả đều phải làm lại từ đầu.
Thảo nào Trương mù lại tập trung tinh thần không ngừng nghỉ như thế, hóa ra còn có chú trọng này.
Nhưng Trương mù dù sao cũng là Trương mù, một lần là thành công, thời điểm anh ta ôm một ‘cánh tay’ đứng lên, Trương mù nói với tôi:
- Có phải cậu nên đi vệ sinh rồi không?
Tôi biết, anh ta không muốn để tôi nhìn thấy phương pháp anh ta nối cánh tay, tôi cũng thức thời, đứng dậy đi vào trong nhà vệ sinh.
Không ngờ, vừa ngồi, đã phải ngồi trong đó hơn nửa tiếng, vẫn may có điện thoại giết thời gian, không thì cũng biết mình ngồi trong nhà vệ sinh làm gì --- ăn cái đó sao?
Trương mù gọi tôi ra ngoài, tôi lập tức đi xem cánh tay của Trương Mục, giống tay thật y như đúc!
Không khoa học!
Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi.
Con mẹ nó quá ghê gớm rồi!
Đây là suy nghĩ thứ hai !
Nhưng ngẫm lại thì, những chuyện tôi gặp phải, làm gì có chuyện nào có khoa học? thực ra cũng không thể nói không khoa học, có lẽ chính là khoa học tạm thời chưa thể giải thích. Tồn tại đương nhiên cũng hợp lý, chúng ta không thể phủ nhận những sự vật hiện tượng tạm thời khoa học chưa thể giải thích.
Bạn không biết cảnh tượng một thằng con trai sờ soạng cánh tay của một thằng con trai khác, lại vừa hay bị một cô y tá xinh đẹp đi qua nhìn thấy trông như thế nào, chỗ này tôi không giải thích nhiều nữa, tóm lại từ đó về sau mỗi lần tôi gặp phải cô y tá kia, tôi đều đi đường vòng.
Không có biện pháp, lúc đó quả thật là kiềm không được lòng tò mò, mới phi đến sờ mó cánh tay mới của Trương Mục, xúc cảm đó, tính chất đó, độ bóng đó, tuyệt đối không kém hơn cánh tay của bất cứ một người sống nào, bằng không, tôi cũng không thể lộ ra biểu cảm kinh ngạc như vậy khi sờ tay Trương Mục, còn bị cô y tá kia nhìn thấy hết, lúc đó, thật sự chỉ muốn chết quách đi! Nhưng vừa nghĩ tới việc mình đã trải qua bao nhiêu chuyện như thế mà còn chưa bị dọa chết, cứ thế này mà chết, hình như không đáng, vì thế tôi vẫn mặt dày mày dạn sống tiếp.
Trong mấy ngày tiếp theo, tôi vùi đầu vào sách vở gấp rút cố gắng ôn thi --- đợi tới khi Trương Mục tốt hơn, tôi sẽ cùng bọn họ tới Vạn Châu, lúc đó nhất định không có thời gian ôn tập, mà nhân lúc vẫn còn đang ở trong trường, thừa dịp này còn có thể đi hỏi thăm về Triệu Tử Văn, chẳng qua, đúng như Trương mù nói, tin nào cũng như tin nấy.
Giữa lúc đó tôi rất muốn gọi điện cho Lăng Giáng hỏi han tình hình của cô ấy, nhưng mỗi lần mở danh bạ ra, lại không dám ấn gọi, ngươc lại, còn gọi cho Trần tiên sinh mấy cuộc, đáng tiếc, không ai bắt máy, xem ra,Trần tiên sinh có lẽ vẫn còn ở trong thôn, không biết ông ấy xử lý chuyện của Vương Thanh Tùng đến đâu rồi, nhưng ngẫm lại cũng là tôi nghĩ nhiều rồi, bản lĩnh của Trần tiên sinh không thể nghi ngờ, căn bản không tới lượt tôi bận tâm.
Vì thế tôi cứ thế ngâm mình trong thư viện ba ngày, tối nào cũng quay về phòng ký túc của mình ngủ, phòng nghỉ của cô chủ nhiệm nhất định không thể quay lại, dù sao hiện tại nhà trường đã công bố là Phùng Vĩ Nghiệp tự sát, tôi không phải là kẻ tình nghi, cũng không cần phải cách ly quan sát, lão đại và lão tam cũng quay về, ba người chúng tôi cùng nhau lau sạch bức vẽ màu đỏ dưới đất xong, bọn họ lại cắm mặt vào game, mỗi ngày chưa đến rạng sáng là chưa đi ngủ.
Tất cả dường như lại quay về quỹ đạo, khiến tôi có ảo giác, những chuyện tôi trải qua phía trước chỉ là một giấc mộng, mà hiện tại, đã tới lúc tỉnh giấc, thỉnh thoảng tôi còn đưa mắt nhìn lão đại và lão tam đang chơi game dưới giường, lòng nghĩ, cứ bình yên thế này, thật tốt biết bao, chỉ tiếc, tôi không thể quay về lúc đầu được nữa.
Trương mù đặc biệt tới phòng của tôi một chuyến, nói muốn nhìn xem điều kiện hiện tại của tôi liệu có kém hơn ngày trước không, lão đại lão tam vừa nhìn thấy Trương mù, cả hai lập tức đồng thanh ‘tiền bối’, nhìn cứ như rất thân quen với Trương mù, liên tưởng đến thân phận của anh ta, tôi đột nhiên nghĩ, lẽ nào hai thằng này cũng là thợ nhân?
Nhưng rất nhanh, tôi đã bị phản ứng của lão đại và lão tam hất cho gáo nước lạnh vào mặt.
Tôi hỏi bọn họ vì sao quen Trương mù, lão đại nói:
- Không phải chứ, cậu ngay cả anh ấy cũng không biết? Trương Phá Lỗ, năm đó từng là nhân vật ghê gớm được hai hoa khôi giảng đường theo đuổi cùng một lúc! Chuyện này đã từng hot khắp trường đấy! tôi còn nhớ, khi ấy trên diễn đàn nhà trường, gần như toàn bộ đều là bài post về anh ấy, nóng hổi nhất trong khoảng thời gian ấy đó!
Tôi hỏi:
- Chẳng lẽ không phải vì anh ta giành được giải thưởng ở cuộc thi quốc tế, mới khiến mọi người biết đến à?
Lão đại khinh thường nhìn tôi, không chỉ không trả lời, mà còn hỏi ngược lại:
- Cậu cũng đã phát biểu vài bài văn, tầm ảnh hưởng cũng rất lớn, nhưng sao không nghe thấy tên cậu nổi như cồn? lão tứ à, không phải người làm anh đây không nói cậu, thành tích học tập đã sớm không chỉ cân nhắc mỗi năng lực nữa, được hoa khôi theo đuổi, mới con mẹ nó là người có bản lĩnh thật, cậu đừng hiểu lầm mình, mình muốn học hỏi ít kinh nghiệm từ tiền bối!
Trương mù cũng không chút ngại ngần, đi đi lại lại quanh phòng tôi, chém gió cùng với hai người bọn họ, nói thật, nếu như lúc trước không biết Trương mù, không biết anh ta có tật chém gió, tôi thực sự đã tin những gì anh ta nói là thật, nhưng tên này, trước nay đều như vậy, trời cao bao nhiêu, thì chém gió bấy nhiêu, căn bản không thể tin, có điều lão đại và lão tam thì lại bị anh ta hù cho sửng sốt hết lần này đến lần khác!
Trương mù cứ ngồi chém với bọn họ khoảng hơn nửa tiếng, lão đại và lão tam vậy mà không thèm cả đi chơi game, chỉ ngồi nghe anh ta nói, thiếu chút nữa tôi cho rằng bọn họ đã thay đổi tính nết, nhưng cũng không thể trách bọn họ, lúc Trương mù đang giới thiệu về những thành tích to lớn của anh ta năm đó, cứ như đang diễn thuyết --- anh ta đứng trên ban công đi đi lại lại, tay chân còn đưa lên đưa xuống, thật sự không hiểu, sao anh ta có thể diễn thuyết về chuyện ‘tán gái’ bằng cách hùng hồn như thế được cơ chứ.
Mãi cho đến khi Trương mù rời đi, còn nháy mắt với tôi, tôi vội vàng theo sau, nói với lão đại lão tam tôi đi tiễn Trương mù.
Sau khi ra khỏi phòng, tôi hỏi Trương mù:
- Gọi tôi ra làm gì?
Trương mù nói:
- Phòng ngủ của các cậu có vấn đề.
Tôi vội vàng hỏi:
- Vấn đề gì cơ?
Trương mù nói:
- Tạm thời chưa biết, tôi vừa ở trong phòng các cậu cả buổi, vốn cho rằng có thể nhìn ra thứ gì đó, nhưng xem cả buổi, đừng nói là người âm, ngay cả quả rắm cũng chưa ngửi thấy, cậu nói xem, có phải có vấn đề không?
Tôi bất lực, nói:
- Thế này không phải rất bình thường sao? chẳng lẽ anh nhìn thấy người âm thì mới bình thường?
Anh ta nói:
- Cái tông môn nhà cậu, cậu quên mất thể chất của mình là gì rồi à? Cậu đến một chỗ ngủ nhiều ngày như vậy, nếu không chiêu âm đến đây, thì mới có vấn đề!
Tôi nghĩ thấy cũng đúng, sau đó hỏi:
- Hiện tại làm sao bây giờ?
Trương mù nói:
- Cứ đợi vài ngày, đến lúc đó lại xem.
Dù sao tôi cũng không có biện pháp, đành phải gật đầu.
Tiễn Trương mù đi, tôi lập tức chạy xuống căn- tin ăn cơm tối, sau đó lại đến thư viện đọc sách một lúc, mãi tới mười giờ tối mới về phòng.
Không nằm ngoài dự đoán, lão đại và lão tam vẫn còn đang đánh game, tôi rửa mặt qua loa xong, liền leo lên giường ngủ, bốn năm đại học, những bản lĩnh khác tôi không học được, nhưng lại học được kỹ năng nghe tiếng đánh bàn phím thành tiếng đàn du ngủ.
Không biết có phải cơm ở căn-tin quá mặn hay không, buổi tối sau khi đi ngủ lại cứ muốn uống nước, lúc trước đã từng giới thiệu, giường của chúng tôi là kiểu cả bàn học và giường được lắp chung, muốn uống nước nhất định phải trèo xuống dưới, dù sao cũng chưa có ai để cốc nước trên đầu giường, ngộ nhỡ không cẩn thận làm rơi xuống dưới, cốc vỡ chưa nói, mà còn có thể dọa người chết khiếp.
Có lẽ đã là rạng sáng, lão đại và lão tam đã đi ngủ, xung quanh tối đen im lặng, tôi xuống giường uống nước xong, chuẩn bị treo lên ngủ tiếp, nhưng đúng lúc này, sau lưng tôi đột nhiên vang lên tiếng hát yếu ớt.
Bài hát này, là bài hát Phùng Vĩ Nghiệp thích nghe nhất!