Khi tôi nhìn thấy rõ hình ảnh trên máy tính, cơ thể tôi không tự chủ được lùi ra sau vài bước, mãi cho đến khi dán lưng vào tủ quần áo của lão tam, không thể lùi được nữa thì mới dừng lại, lưng tôi dính chặt lên tủ quần áo của lão tam, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính bên trong tủ quần áo của lão đại.
Ánh sáng yếu ớt tản ra từ trên màn hình máy tính, bởi vì tủ quần áo nhỏ, phạm vi ánh sáng không quá lớn, vừa hay chỉ có thể chiếu đến vị trí ở giữa tôi và tủ quần áo của lão đại, tôi đứng ở góc này, bởi vì ngược sáng, cho nên ngoài khu vực này ra, những nơi khác, đối với tôi mà nói càng thêm tối tăm, lúc đầu còn có một khái niệm mơ hồ, hiện tại, gần như đã biến thành thằng mù!
Tôi tựa lưng vào tủ quần áo hơn mươi giây, xác định đó chỉ là một đoạn video, mới cố lấy hết dũng khí đi lên trước, chuẩn bị nhìn rõ ngày quay và những tin tức liên quan, nói thật, nếu chỉ cần tôi biết đó không phải là một đoạn video, tôi sẽ lập tức chạy ra khỏi phòng đi tìm Trương mù, so sánh với thể diện, thì tôi cảm thấy mạng sống quan trọng hơn.
Tôi đi đến trước tủ quần áo của lão đại, run rẩy vươn tay, lấy cái máy tính bên trong ra, cái đầu bên trong máy tính vẫn còn đang nhảy lên nhảy xuống, tiếng hát yếu ớt của Phùng Vĩ Nghiệp vẫn truyền đến, âm thanh đó có lẽ được kết nối từ cái máy tính này.
Lúc tôi xoay người định đi đến trước bàn học của lão đại, không cẩn thận vướng chân vào cái ghế, tay run lên, máy tính thiếu chút nữa rơi xuống, cũng may tay chân tôi nhanh nhẹn, máy tính chỉ lắc lư trong tay tôi, chứ không có rơi, nhưng, không biết có phải do ảo giác hay không, lúc máy tính lắc lư, tôi có cảm giác mặt bàn trong đoạn video vẫn luôn duy trì ở vị trí xoay ngang.
Đợi tới khi tôi đứng vững, tôi cố tình lắc lắc máy tính, mặt bàn học trong đoạn video cũng lắc theo, không có gì dị thường, tôi nghĩ, hẳn là do tinh thần quá mức căng thẳng, cho nên bị hoa mắt.
Tôi nhìn thấy bên góc trái màn hình có một hàng chữ số, có lẽ là thời gian video được quay, đợi tới khi tôi đặt máy tính lên bàn học của lão đại, can đảm lại gần xem, xác định thời gian quay đoạn video, thời gian đó là lúc tôi đã về quê, lúc đó tôi không có ở trường, vậy là ai nằm trên giường tôi quay đoạn video này?
Tôi sở dĩ nói là nằm quay, đó là bởi vì trong đoạn video còn có thể nhìn thấy mép giường tôi, hẳn là nằm để quay, nhưng, vì sao nhất định phải nằm trên giường tôi để quay cơ chứ?
Không đợi tôi nghĩ nhiều, tiếng hát đột nhiên dừng lại, cái đầu cũng không nhảy lên nhảy xuống nữa, mà đứng trên mặt bàn, đưa gáy về phía camera, không biết có phải phát hiện chưa đối diện với camera hay không, cái đầu chậm rãi xoay tròn, sau đó trừng mắt nhìn chằm chằm vào camera.
Lúc này, máy quay được phóng to, kéo to hình ảnh bên trên mặt bàn, cái đầu cũng trở nên càng lúc càng rõ ràng, mãi cho đến khi chiếm hết cả màn hình, tôi theo bản năng nhích người ra sau, khi lưng ghế tựa không còn lùi về sau được nữa mới dừng lại, mặc dù tôi biết đây chỉ là một đoạn video, với lại cái đầu trong đó cũng chỉ đang nhìn ống kính mà thôi, nhưng lúc này, tôi lại thấy, đôi mắt của hắn, là đang nhìn tôi chằm chằm!
Da đầu tôi ngứa ran, tôi cứ cảm thấy có một dự cảm bất an, tôi cảm thấy cái đầu kia bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi màn hình máy tính, sau đó đập bay đầu tôi, chiếm cứ vị trí phần đầu của tôi, thay thế tôi!
Suy nghĩ này vừa lướt qua trong đầu, tôi đột nhiên nhìn thấy hình ảnh trong máy tính vẫn còn được phóng to--- không đúng, không phải hình ảnh phóng to, mà là cái đầu kia cách màn hình máy tính càng lúc càng gần, màn hình máy tính dần dần không còn bằng phẳng, bắt đầu trở nên méo mó, đây là một gương mặt người!
Chẳng lẽ những gì tôi vừa nghĩ là thật?!
Mặc kệ thế nào, khi nhìn đến chỗ này, tôi lập tức đưa tay ra đóng máy tính lại! trái tim nhảy dựng lên tận cổ cẩn thận ngồi trên ghế nhìn chằm chằm máy tính.
Đã không còn ánh sáng màn hình máy tính, cả phòng ngủ lập tức rơi vào bóng tối, nhưng, ngoài hành lang lại có ánh đèn nhàn nhạt rọi vào, không đến mức cái gì cũng không nhìn thấy, mượn ánh đèn mỏng manh, tôi thấy, màn tính bị tôi gập lại, không chút dấu hiệu bật lên một chút!
Nó, nó muốn chui ra ngoài?
Máy tính laptop của Phùng Vĩ Nghiệp là loại có chốt mở, muốn mở màn hình, nhất định phải kéo cái chốt kia sang bên phải, thì mới mở được lên, hiện tại tên đó muốn ra khỏi màn hình, nhất định phải mở ra, nhưng màn hình đã bị chốt, cho nên cả cái máy tính đều bắt đầu không an phận nhảy lên.
Tôi lo lắng cái chốt kia không giữ được, không biết lấy dũng khí từ đâu, lại thò tay ra, ấn chặt máy tính, nằm ngoài dự đoán của tôi, sức lực lớn một cách lạ thường, tôi đứng thẳng dậy, ra sức ấn xuống, những vẫn không thể khiến cái máy tính an phận, vẫn còn khẽ run rẩy, hình như đang giãy dụa.
Lúc đầu tôi còn có thể miễn cưỡng kiểm soát, nhưng càng về sau, lực đạo càng lớn, lớn đến mức tôi sắp không giữ nổi.
Đúng lúc này, không biết lấy dũng khí ở đâu, tôi cầm lấy máy tính, đặt xuống ghế, cả người ngồi lên trên, hai tay bám vào lưng ghế, ngồi khoanh chân bên trên, cả cơ thể như hòa hợp với cái máy tính, tôi cảm thấy cái máy tính dưới mông vẫn không ngừng giãy dụa, nhưng phương pháp này hữu dụng, máy tính sau khi vùng vằng vài cái, hình như phát hiện mông của tôi chưa rời khỏi ghế, nên không còn giãy dụa nữa.
Tôi âm thầm thở phào một hơi, vào lúc còn đang cảm thấy bản thân thật may mắn khi đã tìm được phương pháp tạm thời khống chế thứ đồ quái dị nọ, thì tôi lại nhìn thấy, máy tính của lão đại từ từ mở ra, trên màn hình đã bắt đầu tản ra ánh sáng, tôi vội vàng đưa tay gập máy tính lại, nhét xuống dưới mông, nhưng sau lưng bỗng có ánh sáng, là máy tính của lão tam! Tôi chạy nhanh tới, cầm cả máy tính của lão tam, chồng lên nhau rồi ngồi lên.
Lúc này tôi đã không để tâm được đến việc làm vậy có ngồi hỏng máy tính của bọn họ không, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, không được để gã kia ra ngoài!
Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nghĩ tới biện pháp ‘ếch ngồi đáy giếng’ Lăng Giáng dùng để xử lý Tưởng Viễn Chí, tôi vội vàng đi tìm bút đỏ, ở mỗi một cái máy tính đều vẽ hình ‘ếch ngồi đáy giếng’, lúc đầu còn định bỏ thêm tiền đồng, nhưng tìm nửa ngày, vẫn chưa tìm thấy.
Chờ tới khi thật vất vả lắm mới vẽ xong, tôi thử bỏ cả cái máy tính lên bàn học của lão đại, sau đó tập trung tinh thần chăm chú nhìn chúng nó, chỉ cần phát hiện có gì không thích hợp, lập tức dùng mông đè!
May mắn là, tôi nhìn khoảng hơn mười phút, đều chưa nhìn thấy chúng nó có động tĩnh gì, tôi nghĩ, ‘ếch ngồi đáy giếng’ học lỏm này hẳn là đã có tác dụng.
Tôi đặt tất cả máy tính về vị trí cũ, tránh cho đám người lão đại phát hiện, tôi nghĩ, đợi trời sáng, tôi sẽ gọi điện cho Trương mù, kêu anh ta đến đây xem xét.
Toàn thân tôi rã rời leo lên trên giường, còn chưa kịp nằm xuống, đã nghe thấy tiếng lão đại và lão tam bật dậy từ trên giường, không có dấu hiệu báo trước, cứ ngồi thẳng tắp như vậy! tôi cầm cái điện thoại dưới gối lên, mở đèn pin, cũng không quan tâm được ý tứ, chiếu thẳng vào mặt bọn họ, tôi thấy, mắt của hai người bọn họ vẫn còn nhắm chặt!
Mộng du? Con mẹ nó không phải quá trùng hợp rồi đi? Cùng nhau mộng du?
Động tác của bọn họ cứng ngắc, từ từ leo xuống giường, sau đó chậm rãi đi ra ngoài ban công, ‘phịch’ một tiếng, quỳ xuống, hướng mặt về phía nhà xác!
Gần như cùng lúc đó, điện thoại của tôi rung lên, là một cái tin nhắn gửi từ số máy lạ, tôi mở tin nhắn ra xem, suýt chút nữa bị dọa ngất xỉu.
Tin nhắn tôi nhận được là một tấm ảnh chụp, trên tấm ảnh, là ban công tối đen, ngoài ban công có hai người đang quỳ, một là lão đại, hai là lão tam, nhìn từ góc chụp, thì người cầm máy, đang ở ngay trên giường tôi!