Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 159 Kỹ năng bảo toàn tính mạng

Tôi nhìn hình ảnh trên điện thoại, tôi đã hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, tôi cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, không tìm thấy bất cứ thứ gì, không nghĩ được bất cứ thứ gì, nói theo một câu tục ngữ thì là, bị dọa đần người.

Tôi không biết trạng thái này kéo dài bao lâu, tôi nghĩ nhất định là bởi vì tôi không thể hít thở, cho nên thân thể phát ra phản ứng tự nhiên khiến tôi không thể không hít thở, lúc này tôi mới ý thức được tôi còn sống, tôi mới ý thức được tôi còn có thể suy nghĩ.

Nhìn từ góc chụp, rõ ràng là nằm trên giường tôi để chụp, nhưng, trên giường ngoài tôi ra, không còn ai khác! Nếu không phải người khác, chẳng lẽ là ----

Tôi không dám nghĩ tiếp, mà gửi ảnh cho Trương mù, sau đó thụt vào trong, dán lưng lên vách tường, tránh cho phía sau có người, không bao lâu sau, tôi nhận được hồi âm của Trương mù, anh ta nói anh ta tới ngay, bảo tôi đặt giày một chính một phản lên trên đất, sau đó dùng tư thế ‘ngũ tâm triều thiên’ trốn dưới gầm bàn.

Trương mù vừa nói vậy, tôi đã biết, hóa ra tôi đã sớm nắm giữ kỹ năng bảo toàn tính mạng hạng nhất, chỉ là lúc ấy bị dọa đần người, cho nên trong chốc lát chưa nghĩ ra.

Đọc xong tin nhắn tôi lập tức nhảy xuống giường, đầu tiên là lật giày, sau đó làm theo cách Trương mù chỉ, trốn dưới gầm bàn.

Tôi vừa ngồi vào trong, tiếng hát yếu ớt xa thẳm của Phùng Vĩ Nghiệp lại truyền đến, tôi đưa mắt nhìn theo nơi phát ra tiếng hát, vẫn là cặp loa kia, nhưng tôi cứ có cảm giác tiếng hát không phát ra từ trong loa, bởi vì tôi nghe thấy âm thanh lúc lên lúc xuống, chứ không cố định.

Đúng lúc này, điện thoại của tôi lại rung lên, tôi mở ra xem, vẫn là một tấm ảnh, trên ảnh là bàn học của Phùng Vĩ Nghiệp, trên bàn, ngoài một cặp loa, còn có một cái đầu lơ lửng trên không, cái đầu đó, đối diện với tôi, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, giống hệt ánh mắt Phùng Vĩ Nghiệp nhìn tôi trước lúc tắt thở trên cầu thang.

Tôi vội vàng ngẩng đầu nhìn bàn học, chỉ thấy một cặp loa, tôi lại nhìn hình ảnh, góc chụp vẫn là từ trên giường của tôi!

Sao lại có thể như vậy!? giường của tôi rõ ràng trống không? sao lại còn có người khác!? Chẳng lẽ hiện tại hắn đang ‘an vị’ trên giường tôi?

Tôi nghển đầu nhìn lên trên, chưa đợi tôi nhìn kỹ, điện thoại của tôi lại rung, nói thật, hiện tại tôi đã bắt đầu sợ điện thoại của mình, nhất là lúc nó rung, nhưng tôi vẫn không nhịn được mở ra xem, vẫn là một tin nhắn hình ảnh, vừa nhìn thấy hình chụp trong đó, tôi đã ném điện thoại của mình đi --- tôi nhìn thấy, chính mình trong tấm hình, ngồi dưới gầm bàn, ngẩng đầu nhìn lên trên!

Cái tên kia vẫn còn ở trên giường tôi!

Bạn có thể tưởng tượng được hình ảnh đó không? lúc bạn đang ở trong phòng ngủ, trên giường của bạn, ngay cạnh bạn, còn có một người khác nằm cùng!

Không cần biết là bạn làm gì trong phòng, ăn cơm, xem điện thoại, chơi máy tính, hắn đều ngồi trên giường bạn, nhìn bạn chằm chằm, mấu chốt là, bạn lại không biết có một gã như thế tồn tại, mỗi tối còn nằm chung giường đắp chung chăn với hắn!

Rất có thể, mỗi đêm khi bạn đã ngủ say, hắn cứ nằm sau lưng bạn, lưng tựa lưng với bạn.

Sau khi ném điện thoại đi, tôi vội vàng bày ra tư thế ‘ngũ tâm triều thiên’ , trong miệng lẩm bẩm: ‘mày không nhìn thấy tao, mày không nhìn thấy tao,….’

Nhưng mắt thì vẫn nhìn ra ngoài cửa, tôi đang đợi, đợi Trương mù đến, tôi nghĩ. Chỉ cần anh ta đến đây, tất cả đều được giải quyết.

Tiếng hát vẫn liên tục truyền đến, điện thoại của tôi lại bắt đầu rung lên, không biết có phải lại nhận được tin nhắn hay không, tôi không dám đi xem, chỉ ngồi im dưới gầm bàn ‘ngũ tâm triều thiên’.

Nhưng lúc này, di động vẫn còn rung, giống như có người gọi điện cho tôi, đã muộn thế này rồi, còn có ai gọi cho tôi nữa? chẳng lẽ là Trương mù, không thể! Anh ta tìm được phòng tôi, có chuyện gì anh ta chạy thẳng lên là được, không thể gọi cho tôi giờ này.

Hơn nữa, tôi còn phát hiện, điện thoại vừa rung vừa như di chuyển đến phía tôi bên này, không chỉ có như thế , tôi còn nghe thấy, tiếng hát lúc lên lúc xuống, lại trở nên ổn định, cảm giác này, thật giống như, cái đầu kia đang đẩy điện thoại đến phía tôi!

Làm sao bây giờ? Mắt nhìn điện thoại sắp trượt đến gần, tôi rốt cuộc có nên nghe điện thoại hay không?

Đúng lúc này, cửa phòng bị mở, Trương mù giơ điện thoại, soi xung quanh, anh ta thấy cái di động vẫn còn đang vừa rung vừa di chuyển trên mặt đất, liền cầm lên, sau đó nói ‘alo’vài tiếng với đầu giây bên kia, anh ta phát hiện đối phương không lên tiếng, liền tắt luôn, sau đó tìm tôi dưới gầm bàn.

Anh ta dùng đèn điện thoại soi lên người tôi, hỏi:

- Tông môn nhà cậu, vẫn chưa chết?

Nói thật, sau khi nhìn thấy Trương mù, tôi có cảm giác như mình vừa được uống một viên thuốc an thần, tuy là vẫn rất sợ, nhưng biểu cảm trên mặt không đến mức quá khó coi, tôi xấu hổ nói:

- Tạm thời vẫn chưa chết.

Anh ta nói:

- Chưa chết thì bò ra đây cho ông, ngày nào cũng dùng ngũ tâm triều thiên, cậu không thấy gượng à? Nói ra cũng thật mất mặt Trương mù tôi đây, sau này cậu ra bên ngoài đừng nói có quen biết với tôi, da mặt tôi mỏng, không chịu được lời gièm pha.

Đây mới là Trương mù, sau khi khôi phục bình thường, Trương mù lại tự tin vênh váo như trước, lúc ấy tôi chuẩn bị chui ra khỏi gầm bàn sẽ hung hăng giáo huấn anh ta một trận, nhưng nghĩ đến việc nhất định mình không phải là đối thủ của anh ta, tôi tạm thời quyết định chịu nhục, nằm gai nếm mật, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, trả thù sau cũng không muộn.

Tôi chui ra khỏi gầm bàn, thấy anh ta đang nhìn chằm chằm giường ngủ của tôi, tôi đứng sau lưng Trương mù, nhỏ giọng hỏi:

- Có nhìn ra vấn đề gì không?

Trương mù lắc đầu:

- Không nhìn ra vấn đề gì, nhưng tấm hình cậu gửi cho tôi, có lẽ là được chụp từ góc độ này, cậu thành thật nói với tôi, tấm hình đó có phải đúng là do cậu chụp hay không?

Tôi nói:

- Chẳng lẽ anh không thấy tôi chia sẻ lại à? Đó là số máy lạ! nhất định không phải là tôi!

Trương mù nói:

- Cũng có thể là cậu có hai cái di động!

Tôi không biết đáp sao, cướp lại điện thoại của mình trong tay Trương mù, mở tấm hình cuối cùng ra cho anh ta xem, đó là tấm hình chụp tôi thò đầu ra nhìn lên trên, Trương mù sau khi xem, sắc mặt nặng trĩu, bởi vì tôi không thể nằm trên giường tự chụp mình trốn giường gầm bàn, chứng minh, nơi này quả thật vẫn còn một người khác!

Trương mù móc ra một lá bùa vàng từ trong túi, quấn quanh điện thoại một vòng, sau đó đưa cho tôi, không dặn gì cả.

Anh ta tự cầm máy điện thoại vẫn còn mở đèn đi ra chỗ ban công, đi được một nửa, anh ta đột nhiên quay đầu hỏi tôi:

- Chú em, đã muộn thế này rồi, cậu còn hát hò gì vậy?

Tôi vẫn đi theo sau Trương mù, anh ta đột nhiên quay người lại, tôi sợ tới mức thiếu chút nữa ngã dập mông xuống đất, tôi chỉ vào cái bàn học phía sau, nói không phải tôi hát, mà là cái loa kia hát!

Trương mù nghi hoặc nhìn sang bên đó một cái, trong tay không biết từ lúc nào nhiều thêm một đồng tiền, tôi thấy anh ta nhìn lên nhìn xuống, sau đó dứt khoát ra tay, đồng tiền bắn ra từ trong tay, tôi chợt nghe thấy một tiếng thét ‘Á!’ , tiếng hát cũng lập tức biến mất!

Đợi tới khi Trương mù đi đến chỗ ban công, tiếng hát đó lại vang lên, Trương mù nghi hoặc quay đầu lại nhìn, tôi vừa định quay đầu nhìn theo, anh ta đã giơ tay nắm tóc tôi, nói:

- Cái tông môn nhà cậu, sao cậu không có tí trí nhớ gì vậy? với cái thể chất của cậu, cậu còn dám quay đầu? muốn nhìn thì xoay cả người, nhất định không được quay đầu!

Nghe Trương mù nói vậy, tôi dứt khoát không quay lại xem nữa, dù sao tôi có nhìn cũng chẳng nhìn ra cái gì, Trương mù không để ý tới tiếng hát, mà đứng ở sau lưng lão đại và lão tam, nhìn hai người bọn họ, sau đó cúi người xuống, nhìn ra bên ngoài từ vị trí bả vai bọn họ, nhìn một lát, anh ta hỏi tôi:

- Bên kia có phải nhà xác không?

Tôi nói:

- Nếu tôi nhớ không lầm, hẳn là phải!

Sau đó tôi hỏi:

- Hai người bọn họ bị sao vậy? chẳng lẽ là ấn Tam Thước Thần Minh?

Trương mù lắc đầu nói:

- Cái này gọi là Câu Sinh Hồn!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất