Người Trông Giữ Giấc Mơ

Chương 163 Thử nghiệm một chút

Thợ nhân khác?

Tôi nghe xong cả người chấn động, trong những thợ nhân tôi quen, mà hiện tại vẫn còn sống, sắp xếp theo thứ tự sẽ là Trần tiên sinh, Lưu Tang Y ( tôi cũng không biết có được tính là người sống không), Lăng Giáng, Trương Mục, bố Phùng Vĩ Nghiệp,ông già vẽ bức hình ẩn đao môn thần.

Đó là những thợ nhân tôi ít nhiều đều có chút liên quan, nhưng nếu nói có ân oán, thì cũng chi có một mình bố Phùng Vĩ Nghiệp, tôi hỏi Trương mù:

- Liệu có phải là bố Phùng Vĩ Nghiệp không?

Bởi vì theo tôi thấy, động cơ của bố hắn là lớn nhất, con của ông ta chết, phía cảnh sát và nhà trường phán đoán tôi là kẻ tình nghi, điều này tuy rằng về sau đã được chứng thực là sai lầm, nhưng lúc bố mẹ Phùng Vĩ Nghiệp thì thầm to nhỏ với nhau, còn cố tình liếc nhìn tôi vài cái, điều này chứng minh bọn họ phát hiện trên người tôi có chỗ khác với người bình thường.

Bởi vậy, lúc bọn họ tới thu dọn di vật của Phùng Vĩ Nghiệp – mặc dù cô chủ nhiệm nói bọn họ không đến thu dọn di vật, nhưng tôi vẫn tin rằng bọn họ đã đến, nhưng chỉ cầm đi một ít đồ quan trọng, người ngoài nhìn không ra thiếu thứ gì, cho nên mới cho rằng bọn họ không đến lấy di vật, mà cũng đúng vào thời điểm đó, bố Phùng Vĩ Nghiệp đã thả âm trùng lên giường tôi, tôi không hiểu mục đích của ông ta xuất phát từ cái gì, hoặc là muốn giám sát tôi, hoặc là muốn dọa chết tôi, nhưng tôi cho rằng, người có khả năng nhất, chỉ có thể là ông ta!

Tôi cảm thấy phân tích của mình đã không có chỗ nào để chê rồi, nhưng Trương mù lại không trực tiếp trả lời, mà nói:

- Rất có thể, nhưng cũng chưa chắc, dù sao trên thế giới này, không chỉ có những người đó là thợ nhân, lại nói, cậu còn nhớ lúc ở bãi tha ma không, khi đó, trên người cậu cũng bị bỏ âm trùng, lúc đó cậu còn chưa quen Lăng Giáng, Phùng Vĩ Nghiệp cũng không biết trên người cậu có chuông trấn hồn, lẽ nào người khi đó bỏ âm trùng lên người cậu, chính là bố Phùng Vĩ Nghiệp? tôi cảm thấy không phải, lần này và lần trước, rất có khả năng vẫn là cùng một người.

Tôi nói, nếu không phải bố Phùng Vĩ Nghiệp, vậy thì là ai? Động cơ của hắn là gì? chẳng lẽ chỉ vì muốn dọa tôi sợ?

Trương mù nói:

- Động cơ là gì hiện tại tôi cũng không biết, bởi vì tôi chỉ là thợ nhân, không phải thầy bói, càng không phải là Conan!

Tôi trợn mắt nhìn Trương mù, chỉ cảm thấy anh ta thật biết theo kịp thời đại, ngay cả manga Conan của nước ngoài mà anh ta cũng xem, quả nhiên không lạc hậu.

Kế đó Trương mù lại sờ soạng trên giường tôi một hồi, lại phát hiện ra âm trùng thứ hai, sau khi tìm thấy, gói vào một lá bùa, đốt sạch sẽ, Trương mù xác định trên giường không còn âm trùng, mới xuống giường, chuẩn bị quay về bệnh viện.

Đúng lúc này, ngoài ban công có động tĩnh, tôi vội vàng quay đầu lại, còn chưa nhìn rõ, bả vai đã bị vỗ mạnh ba cái, là Trương mù dùng thủ thế sinh hỏa nhóm lửa cho tôi, vỗ xong, Trương mù đập một cái vào sau gáy tôi, nói:

- Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, hoặc là xoay cả người, hoặc là đừng bao giờ quay đầu lại!

Tôi cười hì hì, cũng không biết phản bác như thế nào, bởi vì lần này quả thật là do tôi không chú ý mới quay đầu lại, nhưng tôi lại đột nhiên hiểu ra một đạo lý, lúc có Trương mù bên cạnh, tôi thường xuyên thả lỏng cảnh giác, nếu là khi chỉ có một mình, tôi ngược lại sẽ không quay đầu, có thể đây chính là vì tôi vô cùng tin tưởng Trương mù.

Trương mù nghe xong tôi giải thích, lập tức mắng:

- Tông môn nhà cậu, cậu đừng có mà tin tưởng tôi, đứng có mà khiến tôi thấy thêm phiền phức.

Trương mù vừa nói xong, tôi thấy lão đại và lão tam ngoài ban công đứng dậy, sau đó như cái xác không hồn, nhắm tịt hai mắt chậm rãi bò lên trên giường, không bao lâu tiếng ngáy khò khò của lão đại đã vang lên, hẳn là ngủ say rồi.

Tôi và Trương mù rón rén nhẹ nhàng rời khỏi phòng, sau đó đi men theo hành lang xuống tầng dưới, dọc đường, tôi và Trương mù nhìn trộm vài phòng ngủ qua cửa sổ, bạn học bên trong đều đã ngủ say trên giường, xem ra, hôm nay Câu Sinh Hồn đã xong, chỉ còn lại thời gian chín ngày cho chúng tôi.

Lúc xuống tầng, tâm tình tôi có chút nặng nề, dù sao tính mạng của nhiều bạn học như vậy cũng đều bị đặt cược trong này, nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất không thoải mái.

Trương mù thấy tôi không nói chuyện, chủ động mở miệng nói:

- Cậu đừng lo lắng các bạn học đó nữa, cậu tự lo lắng cho mình trước đi.

Tôi hỏi, vì sao?

Trương mù nói:

- Cái thằng ngốc này, chẳng lẽ cậu chưa nghĩ tới, nếu không giải quyết được, thì chuyện này sẽ có hậu quả gì?

Tôi hỏi, tất cả chết hết?

Trương mù nói:

- Không phải tất cả, ít nhất thì cậu không thể chết, đến lúc đó, cậu nghĩ đi, cậu sẽ gặp phải chuyện gì?

Nghe đến đó, toàn thân tôi túa ra một tầng mồ hôi lạnh, rất rõ ràng, nếu sinh viên của cả tòa ký túc đều chết, chỉ có tôi không chết, vậy tôi sẽ lại lần nữa trở thành kẻ tình nghi số một, hơn nữa tội danh còn là đầu độc mưu hại sinh viên của cả một tòa ký túc, với thói quen của phía chính phủ, mặc kệ chuyện này có phải tôi làm hay không, cuối cùng có lẽ vẫn là tôi bị đè đầu, cho nên nói, nếu chuyện này không thể giải quyết, vậy không còn nghi ngờ gì nữa, tôi chết chắc rồi.

Trương mù gật đầu nói:

- Thực ra cũng không cần phải chờ tới phía chính phủ ra tay, chín ngày qua đi, gã ở dưới tầng âm bốn nhất định đã chín muồi, đến lúc đó, người đầu tiên hắn tìm nhất định là cậu, cậu chạy đâu cho thoát cái chết!

Tôi biết Trương mù không hề nói quá, đây là sự thật, bởi vì trước mắt xem ra, vị phía dưới tầng âm bốn là bởi vì tôi nên mới chờ không kịp mà Câu Sinh Hồn, cái này gọi là ‘kẻ thù gặp nhau đỏ mặt tía tai’, đợi hắn thực sự thành công rồi, tôi muốn chết cũng khó.

Trương mù tiếp tục nói:

- Cho nên, dù sao cậu cũng sẽ chết, còn không bằng vui vẻ đến Vạn Châu chơi với tôi mấy ngày, nói không chừng đây còn là những ngày cuối trong cuộc đời cậu, nhất định phải nhân cơ hội này làm những chuyện chưa được làm, nhất định phải đi thử nghiệm một chút, nhất là cái tấm thân ‘xử nam’ này của cậu, phải tìm cách bỏ nó đi, bằng không khi xuống dưới kia không có mặt gặp người âm đâu, tôi biết ở Vạn Châu có một nơi, được gọi là ‘Phong Tư Vật Ngữ’, chậc chậc, con gái trong đó, chân dài eo thon mông to, ngọt ngào biết chiều giá cả phải chăng, cậu nhất định phải đi thử một lần, yên tâm, tiền tôi trả!

Tôi mượn ánh đèn trên cầu thang, liếc mắt nhìn Trương mù, tôi nhìn được ra, thật ra sắc mặt anh ta có hơi ưu sầu, nhưng vì muốn chọc tôi để tôi đỡ buồn, mới nói mấy lời thô tục đó, từ giây phút ấy, mặc kệ anh ta có đồng ý hay không, tôi đã hạ quyết định, Trương mù, chính là bằng hữu cả đời của tôi.

Tôi nói với Trương mù:

- Cảm ơn!

Trương mù đầu tiên là sửng sốt, rõ ràng vẻ mặt hơi khựng lại, sau đó nói với tôi:

- Cái tông môn nhà cậu, cảm ơn cái rắm, ông đây là vì thanh danh của chính mình, tránh cho tới khi cậu xuống dưới, gặp phải người âm từng bị tôi thu phục, bọn họ nói tôi keo kiệt, má nó, tông môn nhà nó!

Nói xong, không biết là Trương mù cố tình hay vô ý, lúc xuống tầng, tốc độ rõ ràng chậm lại một ít, tôi đi đằng trước, có vài lần cũng muốn quay đầu xem anh ta đang làm gì, nhưng lại sợ bị anh ta đập vào gáy, nên cũng từ bỏ.

Cứ như vậy, tôi và Trương mù đi tới phòng bệnh, Trương Mục vẫn chưa ngủ, thấy chúng tôi về, liền hỏi Trương mù:

- Có chuyện gì?

Trương mù chỉ đáp ba chữ:

- Câu Sinh Hồn.

Trương Mục hỏi:

- Chắc chắn?

Trương mù không lên tiếng, chỉ gật đầu.

Một lúc sau, Trương mù nói:

- Anh còn gắng gượng được không? tôi định sáng mai trời vừa sáng sẽ làm thủ tục xuất viện cho anh, quay về Vạn Châu.

Trương Mục lấy ra một chồng giấy dưới gối, nói:

- Thủ tục xuất viện làm xong rồi.

Bình thường trong viện đều là ban ngày mới cho làm thủ tục xuất viện, nhưng Trương Mục là chủ nhiệm khoa, nên đây chỉ là chuyện trong vài nốt nhạc.

Tôi và Trương mù đều không ngờ Trương Mục lại làm xong chuyện này trước, lúc tôi gửi ảnh cho Trương mù, Trương Mục nhất định cũng đã thấy, hơn nữa bản thân anh ta cũng đã xác định đây chính là Câu Sinh Hồn, cho nên mới sớm làm xong thủ tục xuất viện, chẳng qua chỉ nằm đợi Trương mù trở về xác nhận lại mà thôi.

Hai anh em nhà này, thật sự…. haiz…

Khi tôi ngồi trên ghế phụ trong chiếc xe HUMMER của Trương mù, xe từ từ lăn bánh ra khỏi bãi đỗ xe, phương đông vừa mới ló lên một tia sáng mặt trời, tôi quay đầu lại nhìn về hướng bệnh viện và trường học đang ngủ say, tôi dường như lại nhìn thấy quê hương mình lớn lên, ở đó, có những ký ức tôi chưa từng quên.

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi nhìn thấy trên mái nhà tòa ký túc, có một người đứng bên rìa tầng thượng, tay cầm quạt hương bồ, mắt nhìn phương xa, phe phẩy cái quạt trong tay….

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất