Tôi từ đầu đến cuối vẫn còn nhớ rõ lúc còn trong thôn, lần tôi ở trong nhà ông Vương Trường Nguyên , thấy một con gà âm chạy từ ngoài cửa vào truyền tin cho bà lão người giấy, lúc ấy bởi vì sợ bà lão người giấy, cho nên ấn tượng đặc biệt khắc sâu.
Tác dụng của gà âm chính là truyền những gì nó nhìn thấy lại cho chủ nhân, so với camera trong thành phố còn tốt hơn nhiều, bởi vì camera có thể sẽ bị người ta tránh được, nhưng gà âm thì --- ai mà nghĩ một con gà cũng truyền được tin chứ?
Nghe Trương mù nói Phùng Vĩ Nghiệp nhìn thấy chuyện gì, thì cũng như là gã dưới tầng âm bốn nhìn thấy, tôi lập tức liên tưởng đến gà âm, tôi nhớ Trần tiên sinh từng nói qua chuyện về gà âm, ông ấy nói, cách tạo ra gà âm là đưa âm hồn vào trong quả trứng, để gà mẹ đẻ ra gà con, vậy theo lý mà nói, đưa âm hồn vào trong cơ thể con người, có lẽ cũng có thể, ít nhất thì phân tích từ trên khía cạnh logic, là vẫn đúng.
Tôi nói suy nghĩ này cho Trương mù nghe, Trương mù nhìn tôi một cái, bày ra bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
- Cái tông môn nhà cậu, biết liên tưởng là chuyện tốt, nhưng chú em, làm người, không thể quá cứng nhắc, nhất là lúc gặp chuyện, không nên cố tình quy kết chuyện đó với một chuyện khác, như vậy sẽ hạn chế lối suy nghĩ của cậu, tôi hiện tại lại xác định thêm lần nữa, tiền bối Lạc Triều Đình không dạy thợ thuật cho cậu, đúng là bởi vì cậu quá ngốc.
Tôi phản bác:
- Có gì không đúng à? Chẳng lẽ logic phân tích của tôi không khớp?
Trương mù nói:
- Không phải là logic không khớp, mà là cậu đã xem nhẹ một vấn đề mấu chốt nhất!
Tôi nghĩ ngợi, hình như không có vấn đề mấu chốt gì bị tôi xem nhẹ, tất cả đều được giải thích rất hợp tình hợp lý!
Trương mù nói:
- Cậu ngốc chết đi, cậu nghĩ xem, gà âm và người âm có thể giống nhau sao? thân thể của gà âm dễ kiếm, vậy cậu tìm cho tôi một xác chết không bị thối rữa đi, nếu cậu tìm thấy, tôi gọi cậu là sư phụ, lại nói, nếu nói theo cách của cậu, đưa âm hồn vào một cơ thể mới, sau đó sinh sản, cái này không đươc gọi là ‘gà âm’, mà là ‘thai người con quỷ’!
Nghe Trương mù nói xong, tôi mới hiểu, quả thật, thân thể của gà âm rất dễ tìm, nhưng thân thể của con người lại không dễ như thế, cho dù có đạt được một cỗ thi thể, nhưng rất nhanh thôi cũng sẽ thối rữa, nếu phải làm theo phương pháp như tạo ra ‘gà âm’, thì không có gì khác ‘thai người con quỷ’ rồi, với lại, gà âm lớn nhanh, chỉ cần phá vỏ trứng, đã biết đi, nhưng một đứa trẻ con, trong vòng một năm, là không thể biết đi, vậy khả năng thu thập tình báo và truyền tin là bằng không, tính ra còn rất không có lời.
Tôi hỏi:
- Nếu Phùng Vĩ Nghiệp không phải là ‘gà âm’, vậy hắn làm thế nào truyền tin tức cho gã dưới tầng âm bốn?
Trương mù lại dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc lườm tôi, tôi biết ngay mình lại hỏi bậy rồi, mà tôi rất nhanh đã hiểu ra, Phùng Vĩ Nghiệp cũng là một con người --- mặc dù không phải người dương, nhưng dù sao vẫn là một người, còn biết nói chuyện, muốn truyền tin, thật không phải chuyện khó, đây cũng là điểm khác với gà âm, gà âm truyền tin, nhất định phải sán lại gần chủ nhân, cơ thể chạm vào người chủ nhân, chủ nhân mới đạt được tin tức từ gà âm, nhưng người thì khác, vài câu nói, thậm chí không cần gặp mặt, cũng có thể truyền tin được.
Tôi nói suy nghĩ này cho Trương mù nghe, Trương mù gật đầu, không còn mắng tôi nữa, mà nói:
- Cho nên, Phùng Vĩ Nghiệp kể chuyện về cậu cho gã kia nghe, hắn chờ không kịp, mới Câu Sinh Hồn trắng trợn như thế.
Tôi nghe như thế, rất bất đắc dĩ cười cười nói:
- Nếu tên kia biết tôi thật ra không có tí đe dọa nào, anh nói xem hắn có tức giận tới mức nhảy ra khỏi quan tài không?
Trương mù nói:
- Tôi đoán hắn không biết, bằng không Phùng Vĩ Nghiệp cũng sẽ không giả chết.
Tôi nghĩ ngợi, cảm thấy cũng đúng, Phùng Vĩ Nghiệp giả chết, là bởi vì nhìn thấy chuông trấn hồn trên cổ tôi, sau đó lại thấy tôi và Lăng Giáng qua lại với nhau, cho nên hắn hoài nghi bản thân đã bị bại lộ, lúc này mới giả chết, vị nằm dưới tầng âm bốn đạt được tin tức Phùng Vĩ Nghiệp truyền cho hắn, nhất định là do hắn nghĩ có người liên hợp lại đối phó hắn, dù sao nếu tính ra, tôi và Lăng Giáng không cùng thợ môn, cho nên mới vội vã Câu Sinh Hồn.
Tôi nói:
- không đúng, Triệu Giai Đường cũng có thể là người của hắn, chuyện Lăng Giáng mang thai người con quỷ, hẳn là hắn cũng biết, nhưng vì sao lại có thể chờ không kịp?
Trương mù đắc ý cười lạnh một tiếng, đây là một nụ cười rất quái lạ, sau đó ưỡn ngực chỉ chỉ vào người mình, tôi tức khắc hiểu ra, thiếu Lăng Giáng, nhưng lại nhiều thêm một Trương Mục, hơn nữa, bây giờ còn có cả Trương mù , dòng dõi thợ vàng mã tham gia vào, khiến hắn cảm nhận thấy uy hiếp. nhất là Trương mù còn bình phục rồi --- đúng, có lẽ là vì Trương mù bình phục nên hắn mới cảm thấy bị uy hiếp, thời gian vừa hay trùng khớp!
Tôi nói phát hiện này cho Trương mù nghe, chẳng ngờ Trương mù nghe xong lại không chút ngượng ngùng, ngược lại còn trưng ra vẻ mặt vô cùng tự hào, vẻ mặt đó nhìn thế nào cũng giống như kiểu anh ta đã sớm phân tích ra, nhưng vẫn đợi chính miệng tôi phải thốt lên những lời này --- nói thật, chẳng qua là tôi đánh không lại, nếu không, tôi trực tiếp đẩy anh ta từ tầng tám xuống dưới là xong!
Trương mù nói:
- Thế nên, hiện tại đã biết vì sao cậu không bị Câu Sinh Hồn chưa?
Tôi thăm dò hỏi:
- Là bởi vì chuông trấn hồn trên cổ tôi?
Trương mù gật đầu:
- Lẽ nào còn là vì bản thân cậu? nói thật, chú em, tôi cũng khá bội phục cậu, cậu chiêu âm, lại còn ngốc như vậy, mà vẫn còn sống tới giờ, rốt cuộc là ông trời không có mắt, hay là kiếp trước cậu đã làm vô số việc thiện?
Tôi học theo giọng điệu của Trương mù nói:
- Bởi vì tôi đẹp trai!
Trương mù nghe đến đó thì xoay người bước đi, tôi vội vàng theo sau, vốn dĩ anh ta đã sắp đi xuống dưới cầu thang rồi, nhưng hình như lại nghĩ tới cái gì, lại đi lên, đi vào trong phòng tôi, nhìn giường ngủ của tôi một hồi, anh ta giơ tay lên, nói:
- Đưa điện thoại của cậu cho tôi.
Tôi đưa cho anh ta, hai góc màn hình đã bị tôi ném vỡ lúc nãy, anh ta cũng không để ý, mà mở tin nhắn có tấm hình tôi nhận được, nhìn một cái, cầm theo điện thoại của tôi trèo lên trên giường.
Lên trên, anh ta nằm thẳng người xuống giường, dùng điện thoại bắt đầu chụp từ mép giường, chụp tấm nào, lại nhìn, sau đó lắc đầu, tiếp tục chụp, tôi thấy lúc anh ta chụp, còn không ngừng thay đổi góc độ, từ đầu giường cho đến cuối giường.
Sau một lúc, hình như anh ta vẫn thấy chưa hài lòng, còn bảo tôi ngồi xuống dưới bàn học, bày ra tư thế ngũ tâm triều thiên, còn phải ngẩng đầu nhìn lên trên.
Tôi làm theo, anh ta tiếp tục chụp ảnh, còn mở đèn flash, tôi cảm thấy mắt mình đã lóa tới mức sắp mù, không biết đến lúc đó trong giới thợ nhân, liệu có phải sẽ nhiều thêm một gã Lạc mù không?
Chính vào lúc tôi cảm thấy mắt mình sắp không thể mở, Trương mù bỗng nói:
- Tìm được rồi.
Tôi vội vàng đứng lên hỏi anh ta:
- Tìm thấy cái gì?
Trương mù dùng tay nắm cái gì đó trong hư không, nhưng tôi chẳng nhìn thấy gì, lúc sau Trương mù dùng một bàn tay nhàn rỗi khác búng nhẹ vào ngón giữa và ngón trỏ của bàn tay đang ‘cầm đồ’, miệng còn niệm niệm gì đó, nghe không rõ lắm.
Lúc anh ta ngừng lại, tôi thấy trong tay Trương mù nhiều thêm một con vật giống nhện, thứ này tôi từng thấy quá, nói theo ngôn ngữ trong ngành thì là ‘âm trùng’, tôi lần đầu thấy nó là lúc ở bãi tha ma, lần thứ hai là ở tầng ba khoa cấp cứu, Triệu Giai Đường lấy ra một con, còn đây chính là lần thứ ba.
Tôi hỏi, vì sao lại có một con âm trùng?
Trương mù đáp:
- Ngốc, Triệu Giai Đường có, vì sao Phùng Vĩ Nghiệp không có?
Tôi ‘ồ’ một tiếng, gật đầu hiểu ra, Triệu Giai Đường và Phùng Vĩ Nghiệp đều ‘chịu sự quản lý’, của cái tên dưới tầng âm bốn, cho nên có âm trùng cũng không kì lạ.
Tôi hỏi:
- ảnh tôi nhận được, đều là do thứ này làm?
Trương nói:
- hiện tại xem ra có lẽ đúng vậy, thảo nào lúc trước cứ cảm thấy bất thường, nhưng lại không cảm giác được có thứ này trong phòng, hóa ra đã bị phong lại bằng một tầng bùa vàng!
Tôi kinh ngạc hỏi:
- Phùng Vĩ Nghiệp còn biết dùng bùa?
Trương mù đột nhiên lắc đầu:
- Không đúng, đây không phải hành vi của Phùng Vĩ Nghiệp, đây là thủ đoạn của thợ nhân khác!