Tìm một cơ thể? Chẳng lẽ hắn không có cơ thể của chính mình?
Tôi hỏi Trương mù, Trương mù đáp:
- Đó là nhân vật đáng gờm, nếu như có cơ thể, hai người chúng ta đã chết từ sớm rồi!
Tôi chưa từng thấy Trương mù sợ hãi bao giờ, nhưng lúc này đây, anh ta lại không chút do dự nói rằng mình không bằng tên kia, từ đó có thể thấy, tên đó rất lợi hại.
Tôi hỏi:
- Vì sao anh biết hắn không có cơ thể? Ngộ nhỡ hắn có, nhưng chẳng qua là bản lĩnh hơi nhỏ thì sao?
Trương mù nói:
- Cái giếng ở tòa ký túc xác là công trình lớn, cho dù là tôi, cũng phải tốn rất nhiều sức, nhưng hắn chỉ dùng một cơ thể bằng người giấy, đã có thể làm được, cậu nói đi, hắn có lợi hại hay không!
Lúc trước Trương mù từng nói qua, muốn thi triển thợ thuật, cần phải có đủ cả thân thể và hồn phách, dùng người giấy thay thế tuy là có thể, nhưng hiệu quả của thợ thuật sẽ suy yếu đi rất nhiều, còn cần phải tích lũy hơi người nhất định ( dương khí), thì mới thi triển được thợ thuật, nhưng vậy, có thể nhìn được ra tên kia quả thật vô cùng lợi hại.
Trương mù lúc này nói:
- Hơn nữa tôi còn hoài nghi, từ lúc ở trong thôn đến giờ, hắn vẫn luôn đi theo cậu.
Tôi nghe như thế thì giật nảy người, hỏi:
- Vì sao anh lại hoài nghi như vậy?
Trương mù nói:
- Cậu còn nhớ lúc ở bãi tha ma không, tôi tìm được một con âm trùng trên người cậu, từ lúc đó tôi đã nói có người muốn hại cậu rồi, nhưng còn chưa biết là ai, với lại lúc đó tôi còn bận việc của mình, cũng không truy cứu kĩ càng, chuyện cậu gặp phải trên tàu hỏa, có lẽ cũng là do hắn gây ra, vừa rồi lại tìm thấy âm trùng trên giường cậu, vả lại, mục đích vẫn lại là cậu, tôi nghĩ, nhất định là hắn muốn có được cơ thể này của cậu rồi.
Nghe đến đó, tôi cảm thấy rất có lý, Trương mù lại nói tiếp:
- Quan trọng nhất chính là, cậu nói lúc trước cậu quay đầu lại nhìn thấy ông nội cậu đang phe phẩy quạt hương bồ, đây là động tác quen thuộc của ông nội cậu, hắn cố tình dùng, là vì muốn dụ dỗ cậu, từ đó có thể thấy được, hắn hiểu rất rõ về cậu và ông nội cậu, cho nên tôi mới nói, hắn có lẽ đi theo chúng ta từ thôn các cậu về đây.
Tôi nghe xong cẩn thận suy nghĩ lại, vừa là người giấy, lại có thợ thuật lợi hại, hình như cũng chỉ có ông bác người giấy là đủ điều kiện, nhưng, không đúng, nếu ông bác muốn hại tôi, đã sớm giải quyết tôi ở ngay trước mộ bà nội rồi, cần gì phải dây dưa nhiều chuyện phiền toái như thế? Hơn nữa, từ phán đoán của Trần tiên sinh có thể thấy, ông bác người giấy có lẽ là một thợ giày, chứ không phải thợ vàng mã, vì sao ông ấy biết thủ đoạn của thợ vàng mã cơ chứ?
Tôi hỏi Trương mù:
- Thợ thuật giữa thợ nhân các anh, liệu có liên hệ gì với nhau không?
Trương mù nói:
- Có một ít, nhưng đa phần đều không có, cái này giống như cậu dùng cách giải toán để trả lời câu hỏi môn văn, rất rõ ràng là không có liên hệ, cậu hỏi cái này để làm gì?
Tôi nói:
- Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Câu trả lời của Trương mù, ít nhất đã giúp tôi loại bỏ được ông bác người giấy, nhưng, nếu không phải ông ấy, thì còn là ai? Trong nhưng người giấy tôi quen, ngoài ông ấy ra thì cũng chỉ còn bà lão người giấy, nhưng rất rõ ràng, bà lão người giấy sẽ không hại tôi.
Trương mù hỏi tôi:
- Có phải cậu biết chuyện gì mà tôi không biết không?
Tôi nói:
- Trời đất chứng giám, anh còn không biết, thì tôi làm sao biết được!
Tôi không nói chuyện ông bác người giấy cho Trương mù nghe, là bởi vì lần quay về thôn, ông bác người giấy vẫn chưa từng lộ diện, có lẽ đã rời đi, hoặc là có qua lại với thợ vàng mã như Trương mù, nên muốn tránh mặt, nếu là vậy, tôi hoàn toàn không cần thiết phải tiết lộ chuyện về ông bác người giấy, miễn tăng thêm phiền toái cho ông ấy.
Trương mù nhìn tôi một cái, hẳn là không phát hiện ra sơ hở gì, sau đó gật đầu:
- Đi thôi, nơi này không còn chuyện của chúng ta rồi.
Tôi nói:
- Vậy người giấy kia không phải vẫn chưa tìm được đó sao, mặc kệ luôn à?
Trương mù chỉ tay xuống cái máy tính, nói:
- Người giấy cậu vừa nhìn thấy không phải là tên đó hử?
Tôi nói:
- Nhỏ như vậy, mới chỉ bằng bàn tay, sao có thể là cái tên tôi từng nhìn thấy? nhiều nhất cũng chỉ là một bản thu nhỏ.
Trương mù nói:
- Chính là nó, sau khi xuống giếng, nó sẽ to lên như vậy.
Những hiện tượng này tôi không thể giải thích, nhưng đúng là tồn tại khách quan như vậy, nếu Trương mù nói là nó, vậy nhất định là nó.
Tôi cùng Trương mù đi xuống dưới tầng thượng, từ trên đỉnh tòa nhà xuống dưới, dọc đường gặp phải rất nhiều sinh viên đang vội vàng đi học, trong phút chốc, tôi có cảm giác dường như mình lại quay về khoảng thời gian còn đang ngày ngày cắp sách đến lớp, thật là vô lo vô nghĩ.
Tôi hỏi Trương mù:
- Vì sao anh lại thôi học? chẳng lẽ đến trường không tốt sao?
Trương mù khẽ dừng lại, nói:
- Tôi không phải là thằng mọt sách, ngồi trên bồn cầu không ‘đi ị’ để làm cái gì? còn không bằng đi kiếm chút tiền có lời hơn.
Tôi hiểu nhất định là Trương mù đang pha trò, anh ta không muốn nói, cho nên dù có ép cung, anh ta cũng không nói, vì thế tôi đổi đề tài hỏi anh ta:
- Chỉ dựa vào bán người giấy, cũng có thể kiếm nhiều tiền?
Trương mù nói:
- Cậu thì hiểu cái rắm! tôi hỏi cậu, thế giới này có mấy loại người?
Tôi đáp:
- Vậy phải xem anh dựa vào cái gì để phân loại rồi, dựa theo giới tính thì có nam giới nữ giới, à nhầm, mấy năm gần đây còn nhiều thêm giới tính thứ ba nữa, nếu dựa theo …..
Tôi còn chưa nói xong, Trương mù đã cắt ngang:
- Xàm vừa thôi! Thế giới này chỉ có hai loại người, người sống và người chết! con người ngày nay, đều sống lâu thành tinh, người này khôn khéo hơn người kia, muốn kiếm tiền của bọn họ, đều rất khó, nhưng người chết thì khác, có rất nhiều chuyện người sống không biết, cho nên kiếm tiền của người chết là dễ nhất, tôi có quen một ông chuyên xem phong thủy cho ‘nhà’ của người chết, cậu có biết một tháng hắn kiếm bao nhiêu tiền không? ít nhất cũng là con số này!
Lúc nói, Trương mù còn hoa chân múa tay, làm động tác số ‘6’, tôi hỏi:
- Sáu số?
Trương mù gật đầu:
- Ít nhất sáu số, lúc nhiều thì bảy số!
Sáu số, vị chi là mỗi tháng thu nhập trên mười vạn, còn bảy số, chính là trăm vạn, mà đây mới chỉ là thu nhập một tháng, con mẹ nó không phải quá dễ kiếm tiền rồi sao? tôi kinh ngạc há hốc miệng, mặt mày khó tin hỏi:
- Nhiều tiền như vậy, hắn tiêu hết được không?
Trương mù rất không vui vẻ liếc tôi một cái nói:
- Chưa hiểu sự đời, đây đều chỉ là món tiền nhỏ mà thôi!
Được rồi, tôi thừa nhận, khi nghe đến đó, tôi bỗng nhen nhóm ý định sau khi tốt nghiệp sẽ làm về công việc này, nhưng Trương mù hình như nhìn thấy hai mắt tôi phát sáng, lập tức đập tan ý niệm trong đầu tôi:
- Cậu đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, với chỉ số thông minh của cậu, cho dù tôi có muốn dạy, cậu cũng không học nổi!
Sau khi xuống tầng, tôi cùng Trương mù ra khỏi trường học, đi tới cạnh chiếc xe, Trương Mục đã nằm ngáy o o ở ghế sau, tôi và Trương mù lên xe, anh ta lập tức tỉnh lại hỏi Trương mù:
- Đã xảy ra chuyện gì, đi lâu như vậy.
Trương mù đáp:
- Gặp cao thủ, có lẽ là thợ vàng mã.
Trương Mục hỏi:
- Trong Trùng Khánh này, còn có thợ vàng mã nào nhà họ Trương chúng ta không biết? cậu chắc chắn không nhầm lẫn?
Trương mù nói:
- Tôi và thằng ngốc vừa mới bị ‘bảy trên tám dưới’, đối phương còn chỉ là một người giấy, nếu hắn có thân thể, khà khà ---- hậu quả tôi cũng không dám nghĩ.
Tôi xoay người lại nhìn Trương Mục đã ngồi dậy, biểu cảm trên mặt hơi nghiêm túc, anh ta chỉ tôi nói:
- Nhắm vào cậu ta à?
Trương mù không nói gì, nhưng tôi thấy anh ta gật đầu.
Tôi hỏi:
- Cơ thể tôi có chỗ nào đặc biệt sao? vì sao gã ăn chín cái đầu muốn, Triệu Giai Đường muốn, hiện tại người kia cũng muốn?
Trương mù nói:
- Tôi đúng là chưa nhìn được ra cơ thể cậu có chỗ nào đặc biệt, tôi nghĩ, rất có thể là diện mạo cậu khá xấu xí, cho nên nếu bọn họ dùng thân thể của cậu để sống thì có lẽ sẽ sống được khá lâu.
Trương Mục nói:
- Có lẽ không nhất định là cơ thể cậu, rất có thể là trên người cậu có thứ bọn họ muốn.
Lời Trương Mục nói đã chứng minh câu nói thân thể tôi không có gì bất thường của Trương mù, nhưng, trên người tôi thì có thứ gì khiến bọn chúng thèm muốn chứ?
Chuông trấn hồn?
Không đúng, nếu là chuông trấn hồn, vì sao trước lúc chuông trấn hồn còn chưa xuất hiện, tôi đã bị người ta bỏ âm trùng lên người lúc trên tàu hỏa? nhưng, nếu không phải chuông trấn hồn, vậy là thứ gì ghê gớm có trong tay tôi chứ?
Trương mù hỏi tôi:
- Ông nội cậu ngoài để lại chuông trấn hồn, còn để lại thứ gì khác cho cậu không?
Tôi nghĩ ngợi, nói:
- Không có, lúc tôi trở về, ông nội đã mất rồi --- không đúng, ông nội tôi còn có một cái quạt hương bồ chưa bao giờ rời thân!
Trương mù và Trương Mục gần như cùng kích động hỏi:
- Quạt hương bồ!? có phải là cái quạt đan bằng cây bồ quỳ không?
Tôi nói:
- Sao các anh biết?
Trương mù và Trương Mục nhìn nhau, Trương Mục nói:
- Trong tay ông nội tôi cũng có một cái, gần như chưa bao giờ rời thân!