Nhất Diệp Độ Giang (một chiếc lá qua sông)
Trương mù cười nói với tôi:
- Cậu nhìn thấy chưa, đây không chỉ là một cái giếng, còn là một cái giếng vuông!
Tôi hỏi:
- Giếng vuông thì làm sao? trong này có chú trọng gì à?
Trương mù nói:
- Lẽ nào lúc học tiểu học thầy giáo chưa dạy cậu? hình vuông hoặc hình chữ nhật, đều chắc chắn hơn hình tròn, dùng một cái giếng vuông để nhốt người, hiệu quả tốt hơn nhiều, cho nên cậu xem ‘ếch ngồi đáy giếng’ của Lăng Giáng đi, bên ngoài không phải là một chữ ‘tỉnh 井’ , bốn phía tạo thành hình vuông đó à?
Tôi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, sau đó hỏi anh ta:
- Người giấy vừa rồi đâu?
Trương mù nói:
- Vẫn còn trong giếng.
Tôi vừa nghe, đã ngẩn người:
- Cái giếng đó lẽ nào không phải hư cấu sao? lẽ nào không phải chỉ có hồn phách mới bị nhốt trong giếng sao? vì sao người giấy kia có thể ở trong đó?
Tôi sở dĩ hỏi như vậy, là bởi vì lúc gặp phải ‘bảy trên tám dưới’ , bảy phách của chúng tôi tuy rằng bị người giấy nhốt bên trong giếng, nhưng thân thể lại được người giấy đưa xuống dưới tầng, nếu thân thể có thể trốn trong giếng, vậy thì tôi và Trương mù chẳng phải càng khó tìm thấy cơ thể mình rồi sao? nhưng người giấy lại không làm như vậy, cũng chính là nói, muốn giấu cơ thể vào trong giếng rất khó, nếu đã vậy, vì sao người giấy lại tự mình có thể trốn được trong giếng?
Trương mù nói:
- Ai nói với cậu đó là hư cấu? nếu cậu không tin, hiện tại cậu có thể bước ra, bảo đảm đến ngay cả cơ thể và hồn phách của cậu đều rơi xuống giếng, cậu tin không?
Tôi nhìn thấy sắc mặt Trương mù chắc chắn như vậy, liền nói:
- Tôi tin!
Dù sao từ sau khi Trương mù đá văng cánh cửa lên tầng thượng, đều vẫn chỉ đứng bên trong cầu thang, một bàn chân cũng chưa bước ra, hóa ra không phải vì Trương mù không muốn vào, mà là hiện tại trên tầng thượng có một cái giếng, chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này, lập tức rơi vào trong giếng.
Trương mù hừ lạnh một tiếng xong, không biết lấy từ đâu ra hai cái lá tre, một trái một phải cầm trong tay, sau đó thấp tiếng lẩm bẩm cái gì đó, lần này, tiếng niệm nhỏ hơn so với lúc trước, tôi gần như chẳng nghe thấy gì, chỉ nghe thấy mấy tiếng nói đứt quãng, hình như cái gì mà, lá, trôi, sông, blah blah.
Sau khi Trương mù niệm xong, lại cầm lá tre trong tay làm vài thủ thế, xong xuôi, mở hai tay ra, nói với tôi:
- Mỗi bên tay lấy một cái lá tre.
Tôi nói:
- Trương mù, anh cũng quá keo kiệt đi, tổng cộng chỉ có hai cái lá tre, mỗi bên cũng chỉ có một lá, cho dù tôi có muốn lấy hai lá, điều kiện cũng không cho phép!
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà cậu, nhanh lấy đi!
Tôi bị Trương mù thét, lập tức nghe lời lấy mỗi bên tay anh ta một cái lá tre, nhưng khiến tôi kinh ngạc chính là, sau khi tôi lấy đi một lá, không ngờ trong tay anh ta lại vẫn còn một lá khác! Nhìn đến đây mắt tôi sắp trợn lòi ra cả bên ngoài rồi, tôi chỉ vào tay Trương mù nói:
- Nếu đổi một lá tre thành một tờ bác Mao, thì sẽ thế nào? ( tờ bác Mao là một tờ tiền á, tiền Trung được in hình chủ tịch Mao Trạch Đông.)
Trương mù tức giận nhìn tôi nói:
- Tông môn nhà cậu! đừng tưởng rằng ông đây không biết cậu đang nghĩ gì, nói thật cho cậu biết, lúc đầu ông cũng tưởng có thể đổi một tờ tiền thành hai, thì mới học thợ thuật này, nếu sớm biết không thể biến ra tiền, ông chả thèm học!
Trương mù nói xong, cầm lá tre tự dính lên đế giày mình, tôi học theo Trương mù cũng dính lá tre lên giày, tay trái dính lên giày phải, tay phải dính lên giày trái.
Lúc đầu tôi còn lo lắng sau khi dính lá tre sẽ rơi xuống, vì thế sao khi bước đi được vài bước, còn cố tình nhòm xem, không ngờ lá tre lại không hề bị rơi, điều này khiến tôi nghĩ tới cảnh tượng Trần tiên sinh khi đó dùng tiền đồng che mắt thợ xây Trần lại, cũng nghĩ tới lúc Lăng Giáng dùng tiền đồng ‘bỏ đá xuống giếng’, tiền đồng cũng không rơi xuống.
Tôi hỏi Trương mù, anh làm thế nào vậy?
Nhưng hỏi xong tôi liền hối hận, bởi vì tôi biết, Trương mù sẽ không nói cho tôi biết đáp án, tôi không biết nguyên nhân là gì, Trương mù hay là Trương Mục, đều có một chút phòng bị với tôi, không tính là quá rõ ràng, cũng không có suy nghĩ muốn làm hại tôi, nhưng vẫn phòng bị, không dạy cho tôi biết quá nhiều thứ mang tính thực tế.
Nhưng tôi không thể ngờ, Trương mù lại mang thái độ khác ngày thường, nói với tôi:
- Rất đơn giản, bởi vì ông đây là thiên tài!
Lúc nghe thấy câu đầu, tôi còn thực cho rằng Trương mù sẽ nói với tôi, nhưng nghe thấy câu sau, tôi biết, Trương mù lại đang pha trò, nhưng ngay từ đầu tôi đã không có lòng tin Trương mù sẽ nói với mình, dù sao những chuyện này, thợ nhân bọn họ cũng không muốn dạy tôi, cho dù có là Trần tiên sinh dạy tôi cả một buổi chiều, cũng chỉ dạy theo cách hệ thống, chỉ bảo tôi nêu câu hỏi, ông ấy sẽ trả lời, cách học tập cứng ngắc như vậy, những thứ học được vô cùng hạn hữu, chủ yếu chính là, hiện tại tôi chỉ biết vẻ bề ngoài, chứ không biết rõ bản chất, cho nên khi gặp phải những vấn đề hơi khác một chút, sẽ không biết nên xử lý như thế nào.
Đúng lúc này, Trương mù nói với tôi:
- Đi!
Nói xong, anh ta quả quyết bước đi, vững vàng đứng trên tầng thượng, tôi đi theo sau, cũng thử giẫm chân xuống đất, hình như không có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy bốn phía lạnh lẽo.
Tôi hỏi Trương mù:
- Anh có thấy rất lạnh không?
Trương mù nói:
- Vớ vẩn, cái này còn phải hỏi? nước tiểu của ông cũng sắp đóng băng rồi.
Tôi hỏi, tại sao lại vậy?
Trương mù nói:
- Cậu cúi đầu xuống nhìn là biết.
Tôi vừa cúi đầu đã thấy, trời đất ơi, dưới chân là một mảnh tối đen như mực, giống hệt cái vực sâu không đáy lúc trước --- không đúng, đây đúng là cái vực kia! chẳng qua, hiện tại cơ thể của tôi và Trương mù đang lơ lửng bên trên! Đúng vậy, tôi không nhìn thấy mặt đất của tầng thượng, chân của tôi và Trương mù, đều lơ lửng trên không khí!
Tôi nói:
- Sao lại thế này? liệu chúng ta có ngã xuống không?
Trương mù nói:
- Đây chính là cái giếng ban nãy, cậu yên tâm, nếu không xảy ra sự cố, chúng ta không thể ngã xuống dưới!
Tôi căng thẳng hỏi:
- Thế nào là không xảy ra sự cố?
Anh ta nói:
- Đó là cậu không muốn sống nữa, tự mình nhảy xuống dưới.
Tôi vừa nghe lập tức yên tâm, tôi nói với Trương mù:
- Tôi bây giờ vẫn chưa muốn chết, cho dù có đưa cho tôi mấy trăm vạn, tôi cũng không nhảy xuống – nhưng nếu là mấy nghìn vạn, tôi thật ra vẫn sẽ suy nghĩ! Khà khà, đùa thôi!
Trương mù hậm hực nói:
- Chú em, nói thật, tính mạng của cậu, không đáng mấy vạn tệ.
Tôi không quan tâm lời Trương mù nói, mà tiếp tục hỏi:
- Tầng thượng đâu? Mặt đất đâu rồi?
Trương mù nói:
- Ngay dưới chân chúng ta, chẳng qua cậu không nhìn thấy thôi.
Tôi nói, nếu mặt đất ngay dưới chân, vậy người bình thường tiến vào đây, chẳng phải cũng giống chúng ta, đi bộ trên không?
Trương mù nói:
- Cái tông môn nhà cậu, nếu người bình thường cũng có thể làm được, vậy thì còn cần thợ nhân chúng tôi làm gì? tôi nói cho cậu biết, nếu là người bình thường đến đây, lập tức ngã xuống, thân thể có lẽ vẫn còn ở trên tầng thượng, nhưng hồn phách chắc chắn ngã xuống, bằng không cậu cho rằng vì sao tôi phải kêu cậu dính một lá tre xuống đế giày?
Tôi hỏi:
- Đây không phải là giống cách Trần tiên sinh dùng tiền đồng giữ lại linh hồn sao?
Trương mù nói:
- Không giống, cái này của tôi được gọi là ‘Nhất Diệp Độ Giang’ (một chiếc lá qua sông).
Tôi nói:
- Tôi nghe nói qua ‘Nhất Vĩ Độ Giang’ ( truyền thuyết nói Đạt Ma Sư Tổ lúc qua sông, không có thuyền, liền bẻ một nhánh lau sậy, dẫm lên trên là đi được qua sông, cụ thể thế nào có thể tự mình tra google), chưa từng nghe qua ‘Nhất Diệp Độ Giang’.
Trương mù nói:
- Cũng như nhau.
Tôi nghe được ra, Trương mù đang tự dính vàng lên mặt mình, ‘cũng như nhau’ mà anh ta nói, là muốn nói anh ta so với Đạt Ma Sư Tổ, ngang nhau ---- cái thứ thối tha không biết xấu hổ này!
Trương mù tiếp tục nói:
- Lá tre không giữ lại thân thể của chúng ta, thân thể của chúng ta có mặt đất của tầng thượng giữ, không sao cả, nhưng hồn phách thì mặt đất không giữ được, bởi vì khoảng cách với mặt đất qúa xa, hiện tại lại có một cái giếng, cho nên hồn phách sẽ rơi hết xuống giếng, bởi vậy mới cần một thứ có thể giữ lại được hồn phách, thợ vàng mã chúng tôi dùng lá tre, còn những thợ môn khác có đồ của riêng mình.
Tôi nói, có phải hồn phách chết rồi, người cũng sẽ chết không?
Trương mù nghe thấy vậy rõ ràng hơi sửng sốt, sau đó gật đầu:
- Gần như là vậy.
Tôi hỏi, thế nào là gần như là vậy?
Trương mù vẫy tay với tôi, ý bảo tôi đứng ra sau lưng anh ta, sau đó tôi thấy anh ta ngồi xổm xuống, đưa tay bắt lấy thứ gì đó, "A ——" một tiếng thét thất thanh, hình như anh ta vừa nhấc thứ gì đó lên, sau đó đứng dậy, hai tay kết tâm hỏa ấn, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên đầu ngón tay của anh ta, anh ta điểm nhẹ về một phương hướng, ở cái hướng cách đây không xa đó đột nhiên bùng lên một ngọn lửa xanh mượt.
Tôi cúi đầu nhìn xuống dưới, vực sâu không đáy lúc trước đã biến mất, hiện tại dưới chân chúng tôi, chính là mặt đất bằng phẳng của tầng thượng, sau đó, Trương mù lại điểm điểm vào ba góc khác nhau, bốn người giấy cao bằng nửa thân người bình thường đứng ở bốn góc, toàn bộ bị đốt sạch sẽ không còn dấu vết.
Lúc này, tôi đưa mắt nhìn giữa tầng thượng, dưới cái máy tính hóa ra còn đè lên một người giấy nhăn nhúm méo xẹo, có lẽ là người giấy bị Trương mù xé thành mảnh nhỏ nhưng lại tự mình ‘chữa lành’ lại lúc trước.
Trương mù dùng một mồi lửa đốt cháy nó, sau đó nói với tôi:
- Đây không phải thủ đoạn của gã nằm dưới nhà xác, có lẽ là một thợ vàng mã khác đục nước béo cò, dùng người giấy bày ra giếng vuông, chỉ có thợ vàng mã mới biết thủ đoạn này.
Tôi nói:
- Hắn là ai? Mục đích của hắn là gì?
Trương mù nói:
- Hắn là ai tôi không biết, nhưng tôi biết, hắn đang tìm một cơ thể!
( dịch giả cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện, để đọc nhanh hơn và tương tác cùng với mình nhiều hơn, các bạn tham gia vào nhóm 'Động bàn tơ của Sam Zhou và những người bạn mê truyện kinh dị' trên facebook nhé, cảm ơn cảm bạn ^^! )